Lúc này người đàn ông đi ra nhìn thấy một màn như vậy, cả người giật mình.
Oắt con trông thấy Lục Kiêu ra, lập tức chạy đến bên cạnh anh nhảy nhót tưng bừng, hướng về phía anh tội nghiệp kêu.
Như phảng phất nói, nó có thể không phải người, nhưng cô ta quả thật là chó!
Lục Kiêu cúi đầu nhìn nó một chút, để chén nhỏ đựng nước sạch xuống đất, thuận tiện sờ cái đầu nhỏ của nó.
Oắt con lập tức hướng về phía Ôn Huyền sủa ầm ĩ, gâu gâu gâu càng thêm khí thế!
Tựa hồ khiến cô biết, ai mới là lão đại nơi này!
Mà Ôn Huyền nhìn thấy Lục Kiêu.
Cái chân đưa ra trong chớp mắt cứng đờ, chợt liền giả bộ đá đạp lung tung trước sau giữa không trung hai lần, dấu tay sau lưng cười khan hai tiếng, sau đó nói: "Khỏi phải nói a, anh nhìn xem vật nhỏ này dáng dấp rất ư là độc đáo!"
Nói xong, cô không hề nhìn anh nữa, vọt tới cửa cuống quít đi vào.
Lục Kiêu nhìn theo dáng cô vội vội vã vã chạy vào: "..."
**
Ôn Huyền chỉ cảm thấy mình chưa từng xấu hổ qua như thế!!
Bà già nó quá lúng túng.
Cô nói thật, loại người như cô rất ít khi để ý đến suy nghĩ của người khác.
Mặc dù trong ngoài của cô không đồng nhất, nhưng da mặt cô dày, cho dù bị phát hiện cũng mây trôi nước chảy, chưa từng xảy ra sơ suất, thế nhưng lần này ——!
Cô cảm thấy hai tai mình nóng lên.
Cô đang làm cái gì vậy!?
Khi dễ một con chó con mới sinh ra sao!?
Sao cô có thể chấp nhặt cùng một con chó được!?
Quan trọng là khi dễ thì khi dễ đi, thế mà còn để anh ta bắt được tại trận!
Không được, cô không thể tiếp tục ở lại nơi này được nữa.
Ôn Huyền bắt đầu nhanh chóng thu thập hành lý, chuẩn bị sáng sớm ngày mai liền rời đi.