Hoàng Ngọc, trước mặt toàn thành phố, đăng một lời xin lỗi trên báo.
Đây không chỉ là đền bù tiền bạc, mà còn là trước mặt cả thành phố, hướng nhà họ Tống nhận
thua.
Hoàng Ngọc thân là con trai cả của trưởng tử nhà họ Hoàng.
Sở Trần thế mà lại còn dám đề ra điều kiện điên cuồng như vậy, không sự nhà họ Hoàng sẽ lập tức nổi giận sao?
Vẻ mặt của Hạ Ngôn Hoanngốc trệ, cho dù hắn là người nhà họ Hạ ở Dương Thành, hiểu biết rộng, thường xuyên gặp sóng to gió lớn, nhưng hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như hôm nay.
Tống Thiên Dương cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình sắp ngừng đập.
Cậu con rể này, mỗi câu nói câu nào cũng kinh thiên động địa.
Lời nói cứ phải làm cho người ta kinh ngạc đến chấn động.
Sở Trần nói xong liền đặt điện thoại di động trở lại trên bàn, không vội mà bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Tống Nhan liếc nhìn Sờ Trần.
Giờ phút này, sự tự tin trên
ngườiSỞ Trần hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh lỗ mãng lúc trước khi hắn trả lời điện thoại.
Nhà họ Hoàng không có ngay lập tực từ chối hoặc tức giận, điều này cho thấy rằng điều kiện của Sờ Trần đang được bên kia xem xét.
Làm sao anh ta làm được điều đó?
Đầu bên kia điện thoại, một lúc sau mới vang lên giọng nói của Hoàng Dương, “Điều kiện đầu tiên, tôi có thể đồng ý với cậu.”
Hoàng Dương nói, “Nhà họ Hoàng có thể thông báo hủy bỏ lệnh phong sát với nhà họ Tống, đồng thời,về phương diện hợp tác các hạng mục, sẽ cho nhà họ Tống nguồn tài nguyên tốt nhất, theo tôi nghĩ, đủ để bù đắp cho những tổn thất của nhà họ Tống trong những ngày qua. Còn điều kiện thử hai…”
Hoàng Dương dừng lại, sau đó trầm giọng nói, “Tôi có thể yêu cầu Tiểu Ngọc đến tận cửa và xin lỗi Tống Thu.”