TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Giọng nói kia gọi ta, lúc tôi sinh nhật mười tám tuổi, có nghe qua.
Chỉ là khi đó xa xôi, giống như chỉ là một câu lại một câu kêu “Long Duy” “Long Duy”.
Về sau bị Liễu Đông Phương phun độc dâm rắn ra, Mặc Dạ với tôi, giọng nói kia là quan tài rắn.
Nhưng bây giờ quan tài rắn bị trấn áp rồi, tại sao lại gọi tôi? Tôi đứng ở mép nước, giọng nói kia rất gần, giống như ngay bên tai tôi Dưới trời chiều, nước của đập chứa nước bị gió thổi đến lóe vảy kim quang.
Gió thổi tới phía bên bờ sông, bí mật mang theo vảy sóng riêng, giống như có một đầu con rắn lớn mang theo sóng gợn lăn tăn từ đập chứa nước bơi lại phía tôi.
Tôi đột nhiên cảm giác mê muội, giống như xương quai xanh có cái gì từ từ bò ra.
Lại hình như có cái gì trong gió nhẹ phật lấy mặt của tôi, phẫn hận trong lòng một mực bị đè ép kia, giống như càng nồng đậm hơn.
Tôi đưa tay muốn hất thứ đó trên mặt ra, khẽ vươn tay thì bị một làn nước băng lãnh nắm chặt.
“Long Duy.” Giọng nói Mặc Dạ dường như sấm sét nổ tung bên tai tôi.
Ôm chặt lấy tôi: “Long Duy, tỉnh lại!” Tôi giương mắt nhìn một chút, gió núi lay động, trước mắt căn bản không có Mặc Dạ, chỉ có cơn gió, lay động tóc đen.
Mái tóc đen nhánh vừa dày vừa nhiều, theo cơn gió, giống như đang chậm rãi dài ra.
Tôi nhìn hơi giật mình, nhất thời không biết đây là tóc tôi, hay là tóc của Phù Ngàn.
Cũng lúc này, Mặc Dạ quay mạnh người tôi lại, cắn xuống môi tôi.
Cảm giác đâm nhói truyền đến, Mặc Dạ dùng sức mút lấy, rồi dùng sức ép tôi.
Tôi rơi vào đập chứa nước, trong nháy mắt sự lạnh lẽo bao vây lấy tôi, giống như muốn bao phủ tôi vậy.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Dạ xẹt qua làn tóc đen dày, xung quanh dường như có vô số thứ đang run rẩy, giống như giun nước, và giống như những lời vặn vẹo đó: cứu tôi, cứu tôi ...!
Lại một chữ “cứu” đung đưa trong nước, như thể những con sâu nước đang run rẩy.
Đúng lúc này, ngực tôi đột nhiên đau xót.
Theo sau Mặc Dạ, hắn nhấc tôi lên, đè trên tảng đá bên cạnh, kéo quần áo của tôi ra, dùng sức ấn cái kim đá ở huyệt Thiên Trung.
Cơn đau buốt khiến tôi hét lên.
Những con giun nước xoắn xuýt và run rẩy từ từ biến mất, chỉ còn lại mái tóc đen bồng bềnh trên mặt nước hồ bơi, quấn lấy áo choàng đen của Mặc Da.
Không biết lúc nào, Mặc Dạ đã đưa tôi về động phủ, đến hồ âm dương.
“Nhịn một chút, nhịn thêm một chút sẽ ổn thôi” Phía dưới thân Mặc Dạ chậm rãi hóa thành đuôi rắn, cuốn lấy tôi: “Thêm một lần nữa sẽ ổn thôi.”
Tôi nhìn nghiêng về phần tóc đen bên mặt, đưa tay lên nắm lại rồi dùng đầu ngón tay véo nhẹ vào lòng bàn tay.
Da thịt toác ra, máu đỏ sậm phun ra.
Đưa tay khua làn nước trong hồ, có thể thấy những làn nước đen ngòm như sợi tóc, trôi theo dòng nước.
“Long Duy, sẽ không có chuyện gì đâu” Mặc Dạ vặn mình một cái, kéo quần áo của tôi ra, chạm vào kim đá mà hắn đâm vào..
Ôm chặt lấy tôi: "Kim đâm sẽ không sao đâu, không có chuyện gì đâu.
Sau khi kim đâm, ngủ một giấc sẽ ổn mà".
“Tôi giống như Phù Ngàn vậy” Tôi ngước mắt nhìn Mặc Dạ , nâng lòng bàn tay: “Vì sao?”
Mặc Dạ quay đầu đi, không dám nhìn tôi, chỉ sờ lấy những cái kim đá kia, mạnh dùng sức.
Kim đâm vào cơ thể, như thể trong tích tắc nó đã xuyên thấu cơ thể.
Tôi đau đến hét lên một tiếng, đưa tay nắm thật chặt bả vai Mặc Dạ: “Vì sao lại như vậy? Rõ ràng tôi đã rất cố gắng còn sống, vì sao lại biến thành Phù Ngàn như thế?”
Cửa hàng có bóng trắng hiện lên, Mặc Dạ nhanh chóng cởi áo bào đen, đắp trên người tôi.
“Thế nào?” Liễu Đông Phương bước nhanh tới, trầm giọng nói: “Không phải nói thi châm vô dụng sao? Mặc Dạ ngươi...!"
Nhưng khi hắn đến gần, nhìn tóc tôi trong nháy mắt mọc ra đen mướt, tất cả đều nuốt xuống.
“Ra ngoài” Mặc Dạ quát khẽ một tiếng, nhìn chằm chằm Liễu Đông Phương: “Giết Phù Ngàn đi!” “Giết cô ta!” Mặc Dạ ôm chặt tôi và áo bào đen, giọng nói mang theo hận ý chưa từng có.
Ngực hắn nhấp nhô nặng nề, nhưng dường như cả người vì câu nói đó mà nản lòng.
Ngoại trừ ôm thật chặt tôi, Mặc Dạ chỉ là trầm mặc.
Tôi ghé vào bộ ngực hắn, nhìn mái tóc đen xõa hết cỡ trước ngực, bám vào áo đen sẫm, rồi xõa mượt trên chiếc đuôi rắn sẫm màu của hắn.
Giống như chặt chẽ không thể tách rời, hình như lại nhẹ nhàng khẽ động, muốn tách ra.
Qua một hồi thật lâu, Liễu Đông Phương hình như khẽ thở dài một tiếng, lui ra ngoài.
Mặc Dạ ôm cánh tay của tôi, hơi run, nhưng một cái tay khác vẫn vuốt trên người tôi, tìm kiếm những cái kim đá đâm vào cơ thể.
Lại nhấn một cây xuống, tôi ngẩng lên muốn thét lên, Mặc Dạ lại hôn mạnh lên.
Tôi cảm thấy một mùi thơm quen thuộc và dễ chịu tràn vào, đầu óc tôi lập tức choáng váng, dường như cơn đau không còn dữ dội nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Xà Đại Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xà Đại Nhân, truyện Xà Đại Nhân , đọc truyện Xà Đại Nhân full , Xà Đại Nhân full , Xà Đại Nhân chương mới