TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đường Ngữ đã sớm lơ mơ, não trống rỗng nên dù miệng bị hôn đến nỗi tê rần cũng không cảm nhận được.
Ánh mắt cậu đờ đẫn ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó hai mí mắt dính chặt vào nhau, mệt đến nỗi ngủ mất.
Băng Mật: "..." Hắn thở dài, rồi bế Đường Ngữ lên phòng ngủ ở lầu hai.
Thế mà, hôm sau lúc Đường Ngữ thức dậy lại nằm trên sô pha ở lầu một, trên người đắp hai cái chăn thật dày, giống như sợ cậu bị cảm.
"Không phải chứ, nhà cậu nhiều phòng như vậy mà lại không cho tôi ngủ trên giường, keo quá." Đường Ngữ vừa dậy đã lèo nhèo.
Băng Mật đi ra từ trong bếp, thấy đầu tóc Đường Ngữ rối bù, còn có một cọng vểnh lên ở đằng trước, khỏi phải nói nghịch ngợm cỡ nào.
Hắn cười nói: "Mấy giường khác chưa trải."
Đâu phải là chưa trải, rõ ràng là hắn để Đường Ngữ ngủ trên giường của mình.
Tối qua hắn thấy Đường Ngữ say mèm, sợ nửa đêm cậu khó chịu nên mới ngủ cùng để tiện chăm sóc.
Ai ngờ, Đường Ngữ là loại người không biết thân biết phận, lúc ngủ cứ nhích tới nhích lui thích đá chăn, khiến Băng Mật phải giữ cậu cả đêm, ngủ cũng không ngon giấc.
Sáng nay Băng Mật lại lo Đường Ngữ không quen ngủ chung với con trai nên bế cậu cùng với hai cái chăn xuống sô pha lầu một.
"À..." Đường Ngữ hơi tủi thân một xíu, dù sao thì cũng là bạn thân, ngủ chung một giường cũng đâu có sao?
Cậu bò dậy khỏi sô pha, thấy quần áo đồng phục đã cởi, chỉ còn lại áo len và quần giữ ấm ở trong.
Cậu biết chắc chắn là Băng Mật chu đáo cởi giúp cậu, chỉ là quần giữ ấm hơi xấu nên vội vàng mặc quần đồng phục vào.
Bỗng nhiên, 520 thông báo nhiệm vụ:【 Đi dạo siêu thị mua đồ ăn nấu cơm với Băng Mật cộng 1 điểm.】
【 Được thôi.
】Đường Ngữ cười.
Cậu vào bếp, thấy Băng Mật mặc áo len màu đen, quần ở nhà màu xám, đi dép lê, đeo tạp dề, từ trên xuống chỗ nào cũng trông dịu dàng gần gũi.
Đây là trai ấm áp nhỉ?
Trái tim Đường Ngữ đập thình thịch, cậu chọt chọt lưng Băng Mật: "Cậu có giữ tôi lại ăn trưa hông?"
Lanh trí như vậy, giống như ai mà không đồng ý thì là người xấu.
Băng Mật vốn đã định giữ cậu ở lại ăn cơm nên đương nhiên là đồng ý.
"Tôi muốn ăn sườn kho, nhà cậu có sườn không?"
"Không có."
Hê hê, đúng như kịch bản của Đường Ngữ: "Vậy chúng ta đi siêu thị mua nha?"
222: 【Thân ái, đồng ý cộng một điểm.】
Dù 222 không nhắc Băng Mật cũng sẽ đồng ý.
Hắn nhìn đôi môi của Đường Ngữ, rất muốn hỏi xem cậu có còn nhớ chuyện tối qua không, nhưng xem ra, chắc là cậu không nhớ.
Đường Ngữ thấy Băng Mật đồng ý nên cười thầm, nhanh nhẹn vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc này, điện thoại trong túi quần Băng Mật rung lên, hắn lấy ra nhìn, là Tên nhóc ấu trĩ gửi rắm cầu vồng chào buổi sáng.
Từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ, ngày nào Đường Ngữ cũng gửi đều như vắt tranh, dường như đã thành thói quen, ngày nào không nhận được hắn lại thấy thiếu.
Trong nồi cơm điện nấu cháo trứng bắc thảo nịt nạc.
Tối qua hai người uống nhiều bia, tuy hắn không say, nhưng Đường Ngữ có, buổi sáng nên ăn thanh đạm một chút để dịu dạ dày.
Băng Mật đang nghĩ như vậy thì nghe thấy tiếng dép lê loẹt xoẹt ngày càng gần, liền biết là Đường Ngữ đang đến.
"Á á á Băng Mật ơi, nhà cậu, nhà cậu..." Đường Ngữ lo lắng không yên chạy đến trước mặt Băng Mật, kéo cổ áo len của mình ra cho hắn xem mảng da trên cổ, "Nhà cậu có côn trùng, còn cắn tôi nữa."
Băng Mật hơi cúi xuống nhìn vào cái cổ trắng nõn của Đường Ngữ, chỗ đó có một dấu hôn lớn chừng đồng xu.
Ánh mắt Băng Mật ngập ngừng rồi chớp loạn xạ, chột dạ né tránh, nhìn vào mắt Đường Ngữ: "Không sao đâu."
Cái này không phải là côn trùng cắn, là Băng Mật cắn.
Tối qua lúc ôm Đường Ngữ ngủ, Băng Mật ngửi mùi trên người Đường Ngữ nên có chút không kiềm được, lại không dám hôn môi nên đành hôn dọc từ cằm xuống cổ.
Hắn cho rằng động tác của mình rất nhẹ nhàng, nhưng không ngờ da Đường Ngữ mềm như vậy, bị hôn thành dấu.
"Thế này mà không sao á?" Đường Ngữ khó hiểu, nhưng cậu biết Băng Mật biết một chút kiến thức y học nên chỉ nói, "Vậy thì không cần đi bệnh viện, nhà cậu có thuốc đúng không, tôi phải bôi một chút."
Băng Mật mất tự nhiên: "...!Không cần bôi thuốc đâu."
"Dù sao thì tôi cũng là bạn thân của cậu mà, sao cậu không quan tâm sức khỏe của tôi tí nào vậy?"
"Cái này thật sự không sao mà, với cả hộp sơ cứu cậu tặng tôi cũng không có loại thuốc này." Lần đầu tiên trong đời Băng Mật hơi luống cuống, hắn không thể cứ nói là không phải không để tâm đến sức khỏe của cậu, mà là dấu hôn không cần bôi thuốc.
Thế thì rắc rối to.
Đường Ngữ nhìn Băng Mật, cậu biết Băng Mật chắc chắn sẽ không lừa mình nên thôi: "Vậy cậu phải gọi người đến phun thuốc diệt côn trùng đi."
Băng Mật: "..." Cần diệt chắc chỉ có mỗi hắn.
Khúc nhạc đệm cứ trôi qua như thế, Đường Ngữ ngồi xem TV trong phòng khách, tiều phu Vick* trong phim hoạt hình chọc cậu cười sằng sặc.
Băng Mật vô tình nghe được lời thoại của Bramble: "Chẳng phải là móc ngoéo trăm năm không đổi** sao, sao móc xong rồi còn bỏ xuống?"
*Phim Chú gấu Boonie kể về hai con gấu Briar và Bramble cố gắng ngăn cản tiều phu Vick phá rừng.
**拉勾上吊一百年不许变 (móc ngoéo trăm năm không đổi): khi hứa với nhau, người ta ngoéo tay và nói câu này, ý là lời hứa sẽ mãi không thay đổi.
"Há há há há há há..." Đường Ngữ cười không kìm lại được, nằm bò ra đập sô pha.
Cậu cười đến nỗi rớt nước mắt mới thôi, rồi lại nhìn Băng Mật vẻ mặt không hiểu gì, cảm thấy hắn đáng yêu chết đi được.
Đường Ngữ cười đau cả bụng, cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho Băng Mật hiểu.
Cậu đi đến trước mặt Băng Mật, dùng ngón út móc lấy ngón út của Băng Mật: "Móc ngoéo trăm năm không đổi." Cuối cùng, ngón cái của cậu chạm vào ngón cái của hắn, như thể đang đóng dấu.
Tim Đường Ngữ chợt đập mạnh một cái, cậu lúng túng thả tay ra, cảm thấy vừa rồi hình như có hơi ám muội quá mức, nhưng cậu lại không biết tối qua hôn cũng hôn rồi.
Lúc này, cậu mới nhớ ra phải hỏi: "Tối qua...!tôi không làm chuyện gì bẽ mặt chứ?"
Hỏi như vậy thì Băng Mật biết trả lời làm sao, hắn im lặng vài giây rồi gian xảo nói: "Không nhớ, có thể có, mà cũng có thể không, khi nào tôi nhớ ra thì tôi nói cho."
"..." Lúc này Đường Ngữ chỉ muốn cắn lưỡi cho rồi, biết thế đã chẳng hỏi.
Cháo nấu xong, mùi thơm rất nhanh đã ngập tràn phòng khách và phòng bếp.
Bây giờ là 8 giờ sáng, Đường Ngữ đã đói meo, hình như tối hôm qua cậu chỉ uống bia mà không ăn đồ nướng.
Trên bàn trà có hai chén cháo và một đĩa rau cải ngâm, Đường Ngữ ngồi xếp bằng trên thảm ăn ngon lành.
Băng Mật ngồi trên sô pha cúi đầu nhìn Đường Ngữ ăn cơm trông y như một bé thú cưng, càng nhìn càng thấy dễ chịu.
Băng Mật lấy điện thoại ra, lướt tin mới nhất trong vòng bạn bè, ảnh Đường Ngữ thò chân ra từ trong chăn lúc cậu vừa ngủ dậy ở trên sô pha.
Bạn đang đọc bộ truyện Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường, truyện Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường , đọc truyện Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường full , Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường full , Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường chương mới