Sau lễ cưới, hai người dự tính đi tuần trăng mật ở Ý 1 tuần. Nhưng rất không may, cô đã bị ốm.
Hắn khá mệt sau lễ cưới, bèn tìm Lăng Nhược Phong giải sầu.
-A Phong, tôi kết hôn rồi đấy.
Hắn cầm ly rượu trên tay lắc đi lắc lại, chán nản nói.
-Còn ai không biết là cậu chưa kết hôn chứ? Mấy bài báo về cậu và Tiểu Ân vẫn còn hot lắm, kim đồng ngọc nữ của giới kinh doanh đấy.
-Tôi nhớ Kỳ Kỳ.
-Nếu đã chịu kết hôn với Tiểu Ân rồi thì quên người cũ đi. Đừng để Tiểu Ân buồn. Con bé còn đang ốm liệt giường ở nhà đấy.
-Cậu nghĩ tôi không muốn quên chắc? Nhưng tôi không thể nào quên được. Cuộc sống không có cô ấy thực sự... không có ý nghĩa gì hết.
-Cậu đã có gia đình rồi. Tiểu Ân vẫn luôn chờ đợi cậu hướng về phía con bé. Tại sao cậu không thể yêu con bé chứ? Tôi thấy cậu rất vui khi đưa con bé đi chơi mà.
-Cô ta rất tốt, có gia thế, tài giỏi, xinh đẹp, không hề thiếu một thứ gì. Tôi đã cố gắng coi cô ta là thế thân. Nhưng quan trọng nhất, cô ta không phải Kỳ Kỳ.
Hắn nói ra hết những tâm sự trong lòng bấy lâu nay. Lầm tưởng rằng uống rượu có thể quên được Dương Gia Kỳ, nhưng thực chất nỗi nhớ lại chồng thêm nỗi nhớ.
-Tôi biết là tình đầu khó phai. Nhưng cậu cũng đừng coi Tiểu Ân là thế thân. Con bé rất yêu cậu. Cậu làm như thế sẽ khiến con bé tổn thương.
-Nhưng tôi không thể yêu cô ta. Kỳ Kỳ cũng sẽ bị tổn thương nếu tôi yêu cô ta, đúng chứ? Kỳ Kỳ rất quan trọng với tôi, còn cô ta chẳng là gì cả.