TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Dứt lời, thang máy kêu ting một tiếng, khóe môi cô ta nở nụ cười quyến rũ, sau đó đi vào thang máy.
Mặc Tinh đưa mắt nhìn cặp lồng giữ nhiệt trong tay, khóe môi càng lại càng mím chặt hơn, sau đó cô nặng nề bước đi về phía thang máy.
Đối với cô mà nói thì, anh em nhà họ An là cứt chó tránh không kịp, còn Tiêu Cảnh Nam lại là chó dữ mấy lần suýt cắn chết cô, cô hận anh, cô muốn gϊếŧ chết anh, nhưng cô lại đang ở dưới nanh vuốt sắc bén của anh, vì sợ bị xé thành mảnh vụn, cô buộc phải khuất phục.
Bệnh viện có rất nhiều người, lúc mà một ông lão thiếu mất cánh tay trái, đi chân giả gương mặt đầy nết nhăn nhìn thấy Mặc Tinh, hai mắt ông ta sáng lên, sau đó vỗ vỗ người đàn ông trẻ cũng tàn tật đang ngồi cạnh ông ta, chỉ về phía Mặc Tinh.
Lại một đôi mắt nữa sáng lên.
Hai người dìu nhau, đi lại kỳ lạ đến trước mặt Mặc Tinh, ngăn cản cô.
Mặc Tinh vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai gương mặt xa lạ, một người khoảng sáu bảy mươi tuổi, mặt đầy nết nhăn, một người khoảng ba bốn mươi tuổi, khóe mắt có vết chân chim, làn da cũng bị phơi nắng mà ngăm đen.
Hai người tuổi tác bất đồng, nhưng đều là người tàn tật, vả lại quần áo tuy chỉnh tề nhưng đã giặt đến bạc màu, trên chân thì đi một đôi giày vải giá rẻ màu đen rất hiếm thấy.
Loại trang phục này, rất giống như là muốn ăn xin, hoặc là kẻ lừa đảo nói: “Cô gái ơi, tôi thiếu mấy đồng tiền đi đường, cô có thể cho tôi mượn một chút không”.
Mặc Tinh lại nhìn hai người một cái, cô khẳng định không quen bọn họ: “Xin hỏi, hai vị tìm tôi có việc gì à?”
Phù phù!
Hai người cũng không nói chuyện, sau khi liếc nhau thì trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Động tĩnh quá lớn, xung quanh có rất nhiều người đều nhìn sang, ánh mắt kỳ lạ.
Mặc Tinh nhíu mày, không đỡ bọn họ, cũng không hé rằng, cô chỉ thản nhiên nhìn bọn họ.
“Cô đừng hiểu lầm!” Thấy thế, người đàn ông trung niên vẫy tay với cô, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói: “Bọn tôi không phải ăn mày, cũng không phải lừa đảo, bọn họ chính là người nông dân mà cô từng giúp đỡ, nhìn thấy cô, bọn tôi muốn nói với cô tiếng cảm ơn!”
Người đàn ông lớn tuổi thì lau nước mắt, nói tiếng địa phương mà Mặc Tinh nghe không hiểu.
“Tôi chưa từng giúp đỡ người nông dân, các ông nhận nhầm người rồi.” Mặc Tinh bình thản nói một tiếng, cầm cặp lồng giữ nhiệt quay người liền đi.
Người đàn ông trung niên vội vàng đỡ ông lão đứng lên, sau đó khập khiễng chạy về phía Mặc Tinh, anh ta nói với tốc độ nhanh nhất: “Chúng tôi không phải kẻ lừa đảo thật mà, chúng tôi nhìn thấy cô, nên muốn nói tiếng cảm ơn thôi!”
Trong ánh mắt nghi hoặc của Mặc Tinh, khuôn mặt ngăm đen của anh ta phiếm hồng: “Chúng tôi đến đây làm công nhân, chính là công nhân xây dựng mà các cô nói đấy, tòa nhà bị sập làm chúng tôi bị thương, còn chết mấy người, sau đó ông chủ chạy rồi!”
“Nếu không phải cô bán những món quà trong bữa tiệc sinh nhật đi, rồi quyên góp tiền cho chúng tôi, thì ngay cả tiền chữa bệnh và tiền lắp chân giả chúng tôi cũng không có! Tôi dập đầu với cô một cái!”
Anh ta nói xong liền muốn quỳ xuống.
Mặc Tinh nghĩ một hồi, mới nhớ ra chuyện cô bảo bác gái bán hết những món quà nhận được ở bữa tiệc sinh nhật đi, rồi quyên tặng tiền cho người tàn tật.
Cô để cặp lồng giữ nhiệt xuống đất, khom lưng đỡ người đàn ông trung niên đứng lên: “Không cần cảm ơn, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Mặc Tinh không tranh công, cũng không ở lại nghe những lời ca tụng mà quần chúng vây xem dành cho cô, cô xoay người cầm cầm cặp lồng giữ nhiệt lên, đi xếp hàng ở thang máy bên kia.
“Nào, cô gái cô đổi chỗ với tôi, cô đứng chỗ tôi này!” Bác gái cao to giọng nói vang dội, trực tiếp kéo Mặc Tinh đến phía trước, sau đó bà ấy đứng ở hàng cuối cùng, rồi giơ ngón tay cái với người xung quanh: “Cô gái này đúng là người đẹp tốt bụng, siêu!”
Tiếng phụ họa vang lên xung quanh, tất cả đều khen ngợi Mặc Tinh.
Mặc Tinh đi vào thang máy rồi mà vẫn nhìn thấy hai người nông dân tàn tật kia ra sức vẫy tay với cô, trên gương mặt treo nụ cười cảm kích.
Cô nhìn bọn họ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đáy mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Phòng bệnh của Tiêu Cảnh Nam nằm ở tầng hai mươi, đặt là phòng bệnh VIP.
Mặc Tinh đứng ở cửa một lúc lâu, mới chậm rãi nhấc tay gõ cửa.
“Vào đi.” Cách cánh cửa, giọng nói lành lạnh của Tiêu Cảnh Nam truyền tới.
Mặc Tinh nhìn cửa, liếm cánh môi khô khốc, sau đó đẩy cửa ra, đi vào.
Bạn đang đọc bộ truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xin Hãy Tha Cho Tôi, truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi , đọc truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi chương mới