TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Mặc Tinh há miệng nhìn cảnh này, cô gần như là gằn từng chữ từ trong cổ họng: “Anh ấy là cháu ruột ông đấy!”
“Trông chừng nó, chỉ cần không chết là được!” Ông Tiêu dặn anh Nam một câu, sau đó mất kiên nhẫn nói với hai người khác: “Dẫn Mặc Tinh đi, bây giờ đi theo tôi đến bệnh viện!”
“Vâng.” Hai người đáp, một trái một phải giữ lấy cánh tay Mặc Tinh, kéo cô đi ra ngoài.
Mặc Tinh không giãy dụa, chỉ là sắc mặt khó coi nhìn sang phía khác, cô nhìn Tiêu Cảnh Nam.
Anh đã trên mặt đất, trên người trên sàn toàn là máu, trên chân còn có mấy mảnh thủy đang cắm vào.
Anh gian nan đứng dậy, nhìn thẳng vào cô, trên mặt toàn là vết máu, chỉ có ánh mắt là sáng ngời.
Trái tim Mặc Tinh hung hăng run lên một cái, cô há miệng nhưng lại không nói ra được một chữ nào.
“Đừng sợ, có tôi đây.” Tiêu Cảnh Nam làm một cái khẩu hình với cô, anh mỉm cười, rõ ràng là vô cùng chật vật, nhưng lúc này anh lại cười đến mức làm cho mọi vật xung quanh ảm đạm vô sắc.
Mũi Mặc Tinh bỗng cay cay, cô nhíu mày, quay đầu đi không nhìn anh nữa, mà là nói với ông Tiêu đang đứng cạnh anh: “Nếu ông đã muốn đưa tôi đến bệnh viện làm kiểm tra, thì Tiêu Cảnh Nam…”
“Ồn quá.” Ông Tiêu trầm giọng nói một câu, lấy khăn tay ra, đưa cho người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông nhận khăn tay, dứt khoát nhét vào trong miệng Mặc Tinh.
Thấy vậy, ánh mắt Tiêu Cảnh Nam âm trầm, đáy mắt xoẹt qua một tia sắc bén.
Anh vô thức tiến lên một bước, sau đó trong ánh mắt cảnh cáo của anh Nam, anh lại siết chặt nắm đấm rồi thu chân về.
Dấu tay bị đánh trên mặt Mặc Tinh vẫn chưa tan hết, nhét một cục khăn tay vào như thế, hai má cô hơi đau vì bị kéo căng, trên trán nhanh chóng toát ra mò hôi.
Nhưng cô cố nén, không có giãy dụa.
Với đứa cháu ruột Tiêu Cảnh Nam, ông Tiêu còn ra tay tàn nhẫn như thế, càng đừng nói đến một người ngoài như cô!
Sau khi hai người đàn ông mở cửa xe ra, bọn họ đẩy Mặc Tinh vào trong, sau đó đồng loạt nhìn về phía ông Tiêu.
“Các cậu ngồi đằng trước.” Ông Tiêu dặn một câu, lên xe ngồi bên cạnh Mặc Tinh, hai người đàn ông thì ngồi ở ghế phó lái và ghế lái, sau đó khởi động xe.
Mặc Tinh khép chân lại, hai tay đặt lên đầu gối, không nhúc nhích.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Tiêu Cảnh Nam máu me đầy mặt, cô nhíu mày, hai tay nắm chặt quần, đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.
Nhận ra khả năng là mình đang lo lắng cho Tiêu Cảnh Nam, sắc mặt của Mặc Tinh càng kém hơn.
Không đúng, không phải cô lo lắng cho anh, cô chỉ đơn thuần không muốn nợ nhân tình của anh mà thôi!
Vả lại bây giờ tự thân cô còn đang khó giữ, cho dù có lo, cũng phải là lo cho chính mình!
“Lấy khăn tay ra đi.” Ông Tiêu lạnh giọng nói.
Mặc Tinh lấy khăn tay trong miệng ra, vo thành một cục cầm trong lòng bàn tay, cô vô thức quấn lấy, lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên khăn tay.
“Phải đi bệnh viện làm kiểm tra, cô sợ rồi à?” Ông Tiêu quay đầu sang, ánh mắt sắc như chim ưng đóng lên người cô.
Toàn thân Mặc Tinh đang căng thẳng, lòng bàn tay vừa lau mồ hôi xong lại toát ra mồ hôi: “Tất nhiên là sợ rồi.”
Mặt ông cụ Tiêu lập tức trầm xuống, mây đen giăng kín.
“Ông không thích Tiêu Cảnh Nam như vậy, có phải ông muốn mượn danh nghĩa kiểm tra, rồi xóa sạch đứa con trong bụng tôi phải không?” Giọng Mặc Tinh cũng đang run run, trên mặt cũng không còn tí huyết sắc nào.
Cô lo đứa con trong bụng mình bị lấy mất, như thế cũng có thể giải thích tại sao cô sợ như vậy.
Ông Tiêu nhìn cô chằm chằm, cười lạnh một tiếng: “À!”
Mặc Tinh không biết ông ấy có ý gì, cô chỉ cảm thấy sống lưng lạnh run.
Bạn đang đọc bộ truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xin Hãy Tha Cho Tôi, truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi , đọc truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi chương mới