TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Ngồi vào ghế lái phụ đi.” Giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Cảnh Nam bay dọc theo cửa sổ.
Mặc Tinh đáp lại một cách khó khăn, cô đóng cửa sau lại, sau đó đi vòng ra phía trước và ngồi vào ghế lái phụ.
Tuy cửa sổ mở nhưng trong xe vẫn thoang thoảng mùi thuốc lá, không khó chịu nhưng nó hành hạ cô hơn cả cơn đau bụng dữ dội kia.
Loại thuốc mà anh hút khi đánh gãy chân cô vào hai năm trước, loại mùi này đã quá quen thuộc với cô, quen thuộc đến nỗi nó luôn hành hạ cô trong mơ mỗi đêm.
Chiếc Bentley nhanh chóng được khởi động và biến mất trong màn đêm.
Trong chiếc xe Rolls-Royce đang đỗ trước biệt thự, An Sở Tuyết nhìn theo ánh nhìn của An Thiếu Sâm, cô ta nói với giọng có chút chua xót: “Anh vẫn không thể quên được Mặc Tinh sao?”
“Cái gì?!” Bà An đang bàn công việc với ông An, bõng bà ta nghe thấy vậy liền hét lên: “Thiếu Sâm, con vẫn thích kẻ sát nhân đó sao?”
Ông An không nói gì, ông ta chỉ là nhìn An Thiếu Sâm với ánh mắt tỏ vẻ không đồng ý.
‘Đúng vậy, anh vẫn không thể quên cô ta!” Những từ đó lăn qua lăn lại trong đầu anh ta nhưng cuối cùng An Thiếu Sâm lại trả lời ngược lại: “Không."
“Không thì được!” Bà An thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt bà ta trông không tốt lắm: “Lúc đó, Mặc Tinh và em gái con có mối quan hệ vô cùng tốt, nào ngờ chỉ vì Tiêu Cảnh Nam thích em gái con mà cô ta lỡ tông xe làm hại con bé! Loại phụ nữ tâm địa độc ác đó cho dù là cô ta không làm thương Sở Tuyết đi chăng nữa, mẹ cũng không cho phép cô ta bước chân vào cửa nhà họ An chúng ta!”
“Mẹ con nói đúng đấy.” Ông An trịnh trọng nói.
An Thiếu Sâm cổ họng nghẹn lại, đôi mắt màu hổ phách của anh ta hiện lên vẻ đờ đẫn, giọng thấp hơn bình thường: “Bố mẹ đừng lo lắng, con biết thế nào là đúng là sai mà!”
"Ừ.
Mặc Tinh, kẻ gϊếŧ người này, lúc trước con chưa biết bộ mặt thật của cô ta, theo đuổi nó nghe còn được.
Bây giờ lộ ra rồi, mà con vẫn một mực không quên được thì đó là điều không nên!” Bà An cau mày nói.
An Thiếu Sâm rũ mắt xuống, trong mắt ẩn ẩn biểu tình: “Con sẽ không vậy đâu."
“Nhưng anh à…” An Sở Tuyết rêи ɾỉ, sau đó cô ta do dự nói: "Hôm nọ trong bữa tiệc, Đường Thiến có tìm em, chị ấy nói là trông thấy anh ôm Mặc Tinh, nhờ em trông nom anh giúp chị ấy.”
“Ôm, ôm? Thiếu Sâm, những gì Đường Thiến nói có phải là thật không?” Bà An nói xúc động, quên mất mình còn ở trong xe nên đứng dậy, nhưng lại đụng ngay phải nóc xe, tái mặt vì đau đớn.
Đôi môi mỏng của Thiếu Sâm mím lại thành một đường, nét mặt anh ta thay đổi, có cả sự khó chịu, tội lỗi và tức giận đối với Đường Thiến.
“Mẹ, mẹ đừng quá căng thẳng, có thể chỉ là hiểu lầm thôi.
Mẹ cũng biết Đường Thiến làm việc gì cũng thường vô lý mà.” An Sở Tuyết liếc anh ta một cái, nhẹ giọng an ủi bà An.
Ba An xoa xoa cái đầu đau của mình, trừng mắt nhìn con trai: “Con tự mình nói đi, đó là hiểu lầm hay là sự thật?"
“Đó là sự thật.” Đôi mắt An Thiếu Sâm đảo vài lần trước gương mặt đỏ bừng của bà An và ánh mắt thất vọng của An Sở Tuyết, cổ họng anh ta thắt lại: “Nhưng… đó là cô ta tìm con.”
Ông An trầm ngâm nhìn An Thiếu Sâm, trong lòng ông ta thoáng có chút bất mãn.
Nghe đến đây, cơn giận của bà An cuối cùng cũng tiêu tan: “Cô ta tìm con làm gì?"
“Con không biết, Đường Thiến đến trước khi cô ta kịp nói.” An Thiếu Sâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói mang chút mệt mỏi.
An Sở Tuyết nhìn anh ta, khóe miệng khẽ cong lên.
"Mặc Tinh đã làm điều điên rồ như vậy với Sở Tuyết, vậy mà cô ta vẫn còn mặt mũi bám lấy con ư? Không được, ngày mai mẹ phải đi tìm Vu Tĩnh Vận và Mặc Vệ Quốc nói chuyện mới được, hỏi xem bọn họ quản con gái mình như thế nào!” Bà An tức giận nói.
An Thiếu Sâm vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng đường cong của cổ anh ta vặn vẹo thêm một chút, cả người đều cứng đờ.
"Bà tìm bọn họ làm cái gì? Hai năm trước bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với Mặc Tinh rồi, có tìm bọn họ nói chuyện cũng vô ích!” Không ai hiểu con bằng cha, ông An có thể nhìn ra được rằng con trai mình đang nói dối.
Sau đó, bầu không khí trở nên yên lặng, không một tiếng nói nào trên cả đoạn đường đi.
Mặc Tinh đang ngồi ở ghế phụ, mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều căng cứng, không dám thả lỏng.
Cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa bệnh viện, Tiêu Cảnh Nam cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, anh hắng giọng: “Xuống xe.”
“Cảm ơn anh.” Mặc Tinh sắc mặt tái nhợt nói, vừa xuống xe liền vội đóng cửa lại, chiếc Bentley nhanh chóng rời đi như một mũi tên bay, không muốn đợi dù chỉ một giây.
Bạn đang đọc bộ truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xin Hãy Tha Cho Tôi, truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi , đọc truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi chương mới