TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Mặc Tinh nuốt miếng sườn vào bụng và đột nhiên cô cảm thấy có chút hơi ngấy.
“Cô biết tại sao không?” Lâm Hiểu lau nhanh khóe mắt: “Bởi vì anh ta đang khởi nghiệp, và anh ta biết tôi có thể giúp anh ta về mặt tiền nong.”
"Nhắc mới nhớ, người đàn ông đầu tiên ngủ với tôi, kỳ thực anh ta cũng có ở bên cạnh, anh ta biết, nhưng lại giả vờ uống nhiều rồi ngủ thiếp đi, cũng chính bởi vì người đàn ông đó có thể cung cấp cho anh ta một khoản tiền lớn.”
“Bạn trai tôi rốt cuộc có yêu tôi không? Tình cảm thì tôi có thể cảm nhận được, nhưng tôi lại thấy anh ta yêu sự nghiệp của mình hơn.
Mặc Tinh, con người rất phức tạp, cô không thể đòi hỏi những thứ trong sáng được.”
Mặc Tinh đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy, sau đó tiếp tục gặm xương sườn trong im lặng, không phát ra tiếng động.
Nếu không phải thứ tình yêu trong sáng, cô cũng chả cần.
Hai người uống canh sườn và không nói thêm lời nào nữa…
Sau khi ăn xong, Lâm Hiểu thu dọn phòng bệnh cho gọn gàng rồi nhét hộp quà vào trong tay Mặc Tinh: “Cho cô đấy."
“Không cần, cảm ơn.” Không có công lao gì thì không nhận quà.
Mặc Tinh không có ý định nhận món quà của Lâm Hiểu.
“Đã biết là gì đâu mà nói không cần chứ.” Lâm Hiểu ra sức nhét hộp quà vào trong tay Mặc Tinh, nghiêng người nói: “Còn nhớ kế hoạch dụ dỗ tổng giám đốc Tiêu không? Đây chính là đạo cụ.”
Nghe thấy từ ‘dụ dỗ’, đồng tử của Mặc Tinh co rụt lại, và một thoáng buồn hiện lên trong mắt cô.
Trước đây, ngày nào cô cũng đắp mặt nạ để chăm sóc da và chăm sóc tóc, cô làm sạch bản thân cẩn thận đến tận mức đó vậy mà Tiêu Cảnh Nam không chịu nhìn lấy cô một cái.
Vậy mà bây giờ, khắp người cô đều có sẹo, ngay cả vết sẹo ở đuôi lông mày cũng to bằng móng tay, trên tay chân còn có thêm một lớp vết chai, liệu anh có còn thích cô không?
“Cảm ơn, nhưng chúng ta hãy quên kế hoạch này đi.” Cô sẽ không còn ngây thơ, mộng mơ mong chờ một phép màu nào đó xảy ra nữa và thôi ảo tưởng rằng Tiêu Cảnh Nam sẽ đột nhiên yêu cô.
“Cô sợ thất bại à?” Lâm Hiểu thận trọng đoán tâm tư của cô: “Vậy thì cô… cô cam tâm tình nguyện làm việc ở câu lạc bộ Dream cả đời sao?
Mặc Tinh nắm chặt lấy ga trải giường, cam tâm ư? Làm thế nào có thể cam tâm được chứ? Chính thực tế đã buộc cô phải làm điều này.
“Nếu cô không cam tâm thì thử xem.” Thấy cô không phản kháng, Lâm Hiểu nói tiếp: “Kết quả xấu nhất là việc dụ dỗ thất bại.
Tổng giám đốc Tiêu sẽ tức giận và trừng phạt cô, nhưng nên… tôi nói điều này hơi khó nghe chút, mong cô không để ý, dù nó có tệ đến đâu thì ít nhất nó cũng tốt hơn cô hiện tại.”
Mặc Tinh mím chặt môi, đôi mắt ánh lên nét thâm thúy không rõ.
Ngay cả khi cô không muốn thừa nhận, nhưng những gì Lâm Hiểu nói đều là sự thật: Cô ấy đã bị Tiêu Cảnh Nam đánh gãy chân và bị tống vào tù hai năm, bây giờ cô còn anh ép ở lại câu lạc bộ giấc mơ và chịu đựng sự sỉ nhục… Cho dù cô có làm anh tức giận đi chăng nữa thì sự việc còn có thể tồi tệ đến mức nào?
Cô vẫn giữ nét mặt đó, không hề thay đổi dù chỉ là một chút, nhưng Lâm Hiểu đã làm việc trong câu lạc bộ nhiều năm, và điều cô ấy giỏi nhất là quan sát lời nói và sắc thái.
Lâm Hiểu đặt hộp quà vào trong vòng tay cô: “Đàn ông có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ là đàn ông mà thôi và bọn họ cũng có thói hư tật xấu đấy thôi.
Theo như cô nói, tổng giám đốc Tiêu thích cô An nhưng anh ta lại không từ chối tình yêu của cô, điều đó cho thấy anh ta không chung thuỷ đến như thế.”
Lần này Mặc Tinh không từ chối nữa, ngón tay khẽ run khi cầm hộp quà của Lâm Hiểu.
Cô không muốn sống dưới cái bóng của Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết một cách nhục nhã như vậy nữa, cô muốn rời đi, kể cả có là mơ đi chăng nữa, cô cũng muốn rời khỏi bọn họ.
“Đúng vậy, đánh một canh bạc đi, ít nhất còn có cơ hội thành công, nếu thua thì cùng lắm là sống như hiện tại thôi.” Lâm Hiểu hất cằm về phía hộp quà trên tay của cô: “Tôi đã hỏi rất nhiều người rồi, hơn nữa bản thân tôi cũng đã từng thử qua, ba bộ đồ lót này thực sự rất hiệu quả đấy!”
Đôi mi dày của Mặc Tinh khẽ run lên vài cái, đôi môi cô trở nên trắng bệnh, tái mét như da mặt, trên mũi cũng chảy ra một giọt mồ hôi lạnh nhỏ.
Người như Tiêu Cảnh Nam thì thiếu gì cách để khiến cô thêm đau khổ, nhưng cô hoàn toàn ngạc nhiên khi anh quyết định đánh gãy chân cô và việc trải qua cảm giác đau đớn như vậy vài lần nữa chẳng là gì cả…
“Sao cô không mở nó ra xem trước đi.” Lâm Hiểu cầm hộp quà, mở giấy bọc ra, lấy ra một trong những bộ đồ lót khiêu gợi ít vải, mỏng nhẹ như cánh ve sầu: “Nếu không hài lòng thì cô…”
Cạch!
Bạn đang đọc bộ truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xin Hãy Tha Cho Tôi, truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi , đọc truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi chương mới