TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tiêu Cảnh Nam khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt quét qua khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đang mím chặt của cô, đôi lông mày hơi cau lại.
“Sắp một giờ rồi, có phải em đói nên tỉnh dậy không?” Mặc Lôi căm phẫn nhìn Tiêu Cảnh Nam, đem đồ ăn đến trước mặt Mặc Tinh: “Đều là món em thích anh đấy, nhưng mà hơi nguội rồi, em ăn một hai miếng lấp đầy dạ dày đi đã, lát nữa anh đặt thêm món gì ấm ấm cho em.
”
Vương Như mỉm cười: “Ai cũng nói Mặc Lôi yêu vợ thương em gái, gặp rồi mới thấy người ta nói quả không sai.
”
“Cảm ơn anh Mặc…” Cô liếc nhìn Tiêu Cảnh Nam, một chữ “anh” giữ chặt nơi đầu lưỡi một lúc lâu, cuối cùng Mặc Tinh vẫn phải thay đổi cách nói: “Thế nhưng bây giờ tôi không thích ăn những thứ này nữa rồi.
”
Hai chữ “anh Mặc” cô nói ra khiến Mặc Lôi bất ngờ, anh ném hai túi đồ ăn sang một bên, hỏi: “Em không thích ăn những thứ này nữa? Vậy bây giờ em thích ăn gì thì nói với anh, anh đặt cho em, nếu như họ không bán đồ ăn mang đi, anh sẽ đi đến cửa hàng của họ mua mang về cho em ăn!”
“Không cần đâu, cảm ơn anh Mặc.
” Mặc Tinh ngẩng đầu, ánh mắt ra hiệu cho Mặc Lôi đừng nói thêm nữa.
Tất cả mọi hành động của hai người còn có cả sự sợ hãi của Mặc Tinh đối với Tiêu Cảnh Nam đều được Vương Như nhìn thấy, bà ấy vén mái tóc lên, khẽ thở dài.
Đổi lại là hai năm trước, Mặc Lôi cũng phải chịu đựng.
Thế nhưng sự tức giận và cảm giác tội lỗi đã đè nén trong lòng hai năm nay, đã chiếm vị trí chủ đạo từ lâu, huống chi trước tình huống hiện tại của Mặc Tinh, dường như chúng ngay lập tức áp đảo lý trí ngay.
“Không cần phải sợ anh ta!” Mặc Lôi nắm chặt tay, trên cổ nổi gân xanh, vẻ mặt vô cùng dữ tợn: “Ông đây cũng không phải người nhà họ Mặc nữa, tên họ Tiêu kia đừng hòng lợi dụng lợi ích của Tập đoàn Mặc Thị để uy hiếp ông đây nữa!”
Anh ấy quay người về phía sau, nhìn thẳng vào Tiêu Cảnh Nam: “Tinh Tinh đừng sợ, từ này về sau anh trai không bao giờ bỏ mặc em nữa.
”
Khóe mắt anh ấy chua xót, dường như nước mắt sắp tuôn ra.
Mặc Tinh hít một hơi thật sâu, nắm chặt góc áo của Mặc Lôi, lắc đầu nguầy nguậy với anh ấy, thế nhưng cổ họng khô rát, không nói được lời nào.
“Tình cảm anh em sâu đậm thật đấy, thực sự khiến người khác cảm động đó.
” Tiêu Cảnh Nam nhếch môi, nhưng trong ánh mắt không hề có chút ý cười.
Mặc Tinh chật vật bước xuống đất, đi đến chỗ Tiêu Cảnh Nam rồi quỳ xuống, giọng khản đặc lạ thường: “Sau khi tôi ra tù, đây là lần đầu tiên tôi gặp anh trai, vừa đúng lúc gặp anh ở đây.
”
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô với ánh mắt trịch thượng, vô cùng u ám: “Cô thích quỳ trước mặt người khác như vậy sao?”
“Em điên rồi sao?” Mặc Tinh giận dữ hét lên, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, đưa tay kéo cô: “Em đứng dậy cho anh!”
Sắc mặt Vương Như cũng thay đổi rõ rệt, bà ấy đứng dậy kéo Mặc Tinh: “Tinh Tinh, cháu làm gì thế? Có gì thì đứng lên đã rồi từ từ nói.
”
“Bác gái, anh trai, nếu như hai người thật sự muốn tốt cho cháu thì cứ để cháu quỳ ở đây.
” Mặc Tinh nhìn bọn họ, lắc đầu nguầy nguật, vẫn quỳ trên đất.
Vương Như bỏ tay cô ra, nhìn qua Tiêu Cảnh Nam: “Tiêu Cảnh Nam, con bảo Tinh Tinh đứng lên đi.
”
“Nếu như cô ta đã thích quỳ như thế thì cứ để cô ta quỳ đi.
” Tiêu Cảnh Nam chậm rãi nói, tiện tay cởi hai cúc áo sơ mi ra, sau đó hơi thở của anh mới cảm giác nhẹ nhàng hơn.
Sắc mặt Mặc Lôi tái mét, sống chết kéo tay Mặc Tinh đứng dậy: “Đứng lên! Anh bảo em đứng lên, em bị điếc à?”
Mặc Tinh nắm chặt lấy tay mình, nhất quyết quỳ trên mặt đất, giơ tay lên thề, vẻ mặt tràn đầy sự thành khẩn: “Tổng giám đốc Tiêu, tôi hứa với anh đây là lần cuối cùng tôi gặp anh trai tôi, sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.
”
Đôi môi Mặc Tinh khẽ run lên: “Nếu như tôi còn qua lại với anh trai tôi nữa, thì tôi sẽ…” Mặc Tinh khó khăn nuốt nước bọt: “Ra ngoài đường tôi sẽ bị xe đụng trúng, đi mưa sẽ bị sét đánh, không được chết yên ổn!”
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn cô, môi anh khẽ mấp máy, nhưng không phát ra tiếng.
Yên lặng.
Phòng bệnh yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Con mẹ nó, sau này ông đây sẽ xem như không có đứa em gái này nữa!” Mặc Lôi ném hai túi đồ ăn xuống đất, tiếng bước chân nặng nề, hai mắt đỏ hoe lao ra khỏi phòng bệnh.
Rầm!
Cửa phòng bệnh đóng sầm lại.
Cổ họng Mặc Tinh như thắt lại, cô dùng hết sức lực của cả cơ thể mới có thể duy trì được tư thế quỳ gối.
Bạn đang đọc bộ truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xin Hãy Tha Cho Tôi, truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi , đọc truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi chương mới