TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Cháu nói như thế ý là chú nhiều chuyện rồi.” Khóe môi ông An khẽ cong lên, thế nhưng ánh mắt không có chút ý cười nào.
Tiêu Cảnh Nam cũng chỉ uống rượu chứ không nói gì, xem như là anh ngầm thừa nhận.
“Hiếm khi thấy cháu quan tâm một người như vậy.” Ông An thở dài, câu nói đầy ý tứ: “mẹ cháu và dì Lâm của cháu có chút lục đục, bà ấy cứ đứng về phía Mặc Tinh cũng đành chịu, mà cháu cũng thế này… không ổn lắm nhỉ.”
Nếu như hai nhà Tiêu, An kết hôn thì Mặc Tinh coi như là kẻ thù của nhà họ An, người của nhà họ Tiêu nhiều lần ra mặt thay cho Mặc Tinh, ít nhất thì từ góc nhìn của người ngoài, nhà họ Tiêu làm việc quả thật không đúng đắn.
“Tai nạn xe hai năm trước, người đứng ngoài có thế không hiểu rõ, thế nhưng chú không cần thiết phải giả vờ mình không hiểu đâu.
Người chịu tính toán, chịu thiệt thòi là cháu chứ không phải nhà họ An, cô chú cũng không cần phải ba ngày bảy bận đến trước mặt cháu tìm sự đồng tình với tư cách là người bị hại như thế đâu.” Tiêu Cảnh Nam khẽ cau mày, nâng ly rượu vang đỏ lên, trên mặt anh hiện rõ vẻ tức giận không thể kìm nén được.
Ông An nhướng mày, vẻ mặt bối rối xen lẫn bực bội: “Cái gì mà giả vờ không hiểu? Cháu đang nói tai nạn xe năm đó là nhà họ An tự biên tự diễn sao?”
Cuối câu, giọng ông ta to hơn.
“Đúng hay là không đúng thì trong lòng chú An cũng tự biết rõ.” Hai năm trước, lúc nào nhà họ An cũng lấy chuyện này ra để nói, để bắt Tiêu Cảnh Nam đính hôn với An Sơ Tuyết.
Thế nhưng, lòng kiên nhẫn của anh cũng cạn dần.
Ông An trực tiếp nhìn thẳng vào mặt anh, gầm lên: “Cảnh Nam, cháu đừng quên, năm đó phía cảnh sát đến cũng nói rằng toàn bộ chứng cứ đều chắc chắn.”
“Ồ!” Tiêu Cảnh Nam cười lạnh: “Nếu như chú nhất định phải giả bộ không biết, cứ một mực thảo luận với cháu chuyện này, thì cháu xin thất lễ đi trước đây.”
Nói xong, anh đặt ly rượu đã uống cạn xuống bàn, quay đầu bỏ đi.
Ông An vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt thay đổi, thế nhưng cuối cùng vẫn bước nhanh vài bước, ngăn anh lại, cười nói: ‘Được rồi, cháu không thích nói đến chuyện này thì chúng ta không nói chuyện này nữa.”
Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, ánh mắt trở lại như bình thường, thế nhưng anh vẫn không nói gì.
“Chú già rồi, sức lực cũng không bằng bọn trẻ các cháu nữa, ngồi xuống rồi nói chuyện.” Ông An đi vòng qua Tiêu Cảnh Nam, ngồi xuống ghế trống phía sau anh.
Tiêu Cảnh Nam cũng ngồi xuống cùng ông ta: “Có chuyện gì chú cứ việc nói thẳng, cháu không có nhiều thời gian đâu.”
“Cảnh Nam, hai năm nay cháu vẫn không đồng ý đính hôn với Sơ Tuyết, có phải vì trong lòng cháu đang nghĩ đến người khác không?” Ông An nói.
Nhiệt độ trong đại sảnh hơi cao, Tiêu Cảnh Nam cởϊ áσ khoác ngoài, đặt lên lưng ghế: “Chỉ là cháu không muốn ở bên cạnh một người phụ nữ quá toan tính mà thôi.”
“Giả sử như tai nạn năm đó là do Sơ Tuyết tự biên tự diễn, con bé có làm ảnh hưởng đến lợi ích của cháu không? Có làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Tiêu không?” Ông An nói: “Không tổn hại đúng không? Sao cháu cứ phải đặt chuyện này lên hàng đầu thế?”
Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Cách chú An xóa tội cho con gái mình cũng đặc biệt thật đấy!”
“Không phải là xóa tội cho Sơ Tuyết, chỉ là chú muốn cháu tránh đi những con đường ngoằn ngoèo thôi.” Ông An gõ ngón tay lên bàn, nói với giọng điệu của một người từng trải: “Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cháu luôn thuận buồm xuôi gió, có thể lần này cháu đã bị Sơ Tuyết tính kế, trong lòng khó mà vượt qua rào cản này nên mới…”
Tiêu Cảnh Nam ngắt lời ông ta, thờ ơ nói: “Vậy là chú An thừa nhận Sơ Tuyết tính kế cháu rồi?”
Ông An dừng lại một chút, không trả lời anh mà tiếp tục nói: “Cảnh Nam, đừng vì sự cao ngạo, ngông cuồng của tuổi trẻ mà phá hủy con đường phía trước.
Con bé Sơ Tuyết nó tính toán nhiều một chút, thế nhưng trước giờ nó chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cháu hay là nhà họ Tiêu, như vậy là được rồi.”
“Trước giờ cháu chưa bao giờ nghĩ tương lai của cháu phải do một cô gái khác mang lại.” Tiêu Cảnh Nam nhìn chằm chằm vào ông ta, giọng nói đầy ẩn ý: “Cháu không giống với chú An.”
Ông An dường như đã hiểu ra ẩn ý của anh: “Cháu là con cháu nhà họ Tiêu, năng lực vượt trội, thế nhưng không được sự nhìn nhận của ông nội, cổ phần của cháu trong công ty cũng không thể sánh với mấy đứa con nhà chú ruột cháu được.
Phải không?”
Bạn đang đọc bộ truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xin Hãy Tha Cho Tôi, truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi , đọc truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi full , Xin Hãy Tha Cho Tôi chương mới