“Làm cách nào căn hầm kia bị phát hiện?” An Sinh hỏi.
Huyết Mộ đáp. “Trước khi cứu bọn nhóc ngươi, chúng ta đã dùng đá thu hình, sau lại cho người đưa đá này đến Thành chủ. Chuyện này cũng được đưa ra ánh sáng.”
Nói đoạn, Huyết Mộ không khỏi cảm thấy tức giận. “Nhưng cũng chính vì vậy, Vương Dã có cơ hội chạy thoát.”
Linh Nhạc tò mò. “Nếu giả thiết, người đưa tin bị phát hiện. vậy không phải chúng ta bị bại lộ? Địch trong tối, ta ngoài sáng không phải rất nguy hiểm hay sao?”
Huyết Mộ nhìn Linh Nhạc.
“Đúng, vì dù gì có giấu cũng không giấu được người của Vương Dã. Hắn chắc chắn sẽ quay lại báo thù.”
Nói xong, Huyết Mộ cũng đánh giá lại hai đứa nhỏ trước mắt. Rõ ràng tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại trưởng thành hơn nhiều.
An Sinh cùng Linh Nhạc cũng không phải là cùng huyết thống, nhưng ánh mắt kia chỉ cần nhìn đối phương liền có thể tâm ý tương thông. Thật là kỳ lạ.
Hắn im lặng đợi hai người trao đổi, một lúc sau mới nghe tiếng An Sinh. “Chúng ta đã hiểu rồi, vậy việc thứ hai là gì?”
Huyết Mộ tiếp lời. “Chuyện này cũng không có gì quan trọng, chỉ là kỳ tuyển chọn Thánh Tử đã kết thúc. Không biết hai đứa là Hồn lực gì? Từng có ý định tham gia?”
Linh Nhạc cùng An Sinh nghe vậy, nhất thời không hiểu gì. Linh Nhạc cũng buông một câu.
“Ngài nói vậy là có ý gì? Bọn ta không có Thánh lực ánh sáng.”
Huyết Mộ kiên nhẫn mà giải thích.
“Không phải chỉ cần Thánh lực là có thể vào, Thánh điện cũng mở rộng đào tạo những học viên có Hồn lực khác. Chỉ là không được nêu cao hay có danh phận cao quý như các Thánh tử. Bọn họ sẽ được chọn là người bảo hộ cho Thánh Tử gọi là Hồn Vệ.”
Nghe đến đây cả hai mới đồng thời ồ một tiếng, hóa ra còn có chuyện như vậy.
Linh Nhạc khẳng định. “Bọn ta không thích Thánh điện.” An Sinh cũng phụ họa gật đầu theo cô.
Nghe được đáp án này, Huyết Mộ hài lòng gật đầu. Bản thân hắn cũng không thích cái Thánh điện gì đó. “Vậy sau này các ngươi có dự định gì?”
Linh Nhạc cùng An Sinh bị hỏi vậy cũng nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Mục đích của họ ban đầu là kiếm tiền, chọn học viện tốt mà theo học.
Nhưng vì chuyện ngoài ý muốn mà đã lỡ mất ba tháng. Thấy cả hai khó xử, Huyết Mộ lên đề nghị. “Mặc dù không biết nhóc con ngươi có quan hệ gì với người ta quen hay không. Tuy nhiên lần gặp mặt này cũng xem như là duyên phận.”
Nói đoạn, Huyết Mộ hướng hai người cười hỏi. “Nếu được, hai nhóc có thể ở lại gia tộc của ta cho đến năm mười tuổi. Đủ mười tuổi, các ngươi muốn đi đâu liền có thể đi.”
Huyết Mộ nhìn biểu cảm của An Sinh và Linh Nhạc tiếp tục nói. “Hoặc ngay bây giờ ta sẽ cho hai đứa kinh phí, cũng giới thiệu cho hai đứa đến học viện tốt. Chọn đi.”
An Sinh nghe điều kiện, sau âm thầm cân nhắc. Nếu bọn họ chọn ở lại đây hay đi thì cũng đã nợ người trước mắt một khoản lớn.
Cả hắn và Linh Nhạc đều có điểm chung là không muốn mang nợ người khác, lại ngay trong tình thế lúc này không biết nên làm gì cho phải. An Sinh nhìn Huyết Mộ.
“Mong ngài cho bọn ta một ngày suy nghĩ.”
Huyết Mộ nhìn vào hai đứa trẻ trước mắt, sau cũng gật đầu rồi đi ra ngoài.
Khi căn phòng không còn người nữa, Linh Nhạc cùng An Sinh đều lộ vẻ mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!