Đặng Viêm nhìn An Sinh cùng Linh Nhạc. Hắn đứng dậy bỏ lại một câu rồi mới đi.
“Lần tới ta sẽ thắng.”
An Sinh gật đầu. “Được, lần tới cùng đấu một trận.”
Đấu trường đã giải tán gần hết nhưng một nhóm người ồn ào khiến cả hai chú ý. Linh Nhạc thấy thú vị liền kéo cậu theo.
Cô cố gắng chen vào đám người, vừa hay lại là lúc cả đám đang chia tiền
thưởng. Bành Lục cười đến gian xảo nhận lấy số tiền lời lại hẹn khách
nhân lần tới tìm đến hắn đặt cược.
Mọi chuyện vừa xong, Bành Lục cũng chú ý đến Linh Nhạc. Hắn không bất ngờ nhiều ngược lại cười tươi đón người.
“Đây không phải là hai vị thiên tài mới đến sao. Ta đây không gì là không biết, mười viên Hồn thạch trung cấp cho một lần.”
Nói đoạn hắn tiến gần Linh Nhạc như dụ trẻ nhỏ. “Thế nào, tiểu muội có hứng thú không?”
An Sinh thấy vậy nhanh nhẹn tiến đến kéo Linh Nhạc ra. “Đi thôi.”
Không nghĩ đến còn có người phũ phàng như vậy, Bành Lục rất nhanh lấy lại
tinh thần lôi kéo khách hàng cho danh tiếng tương lai của hắn.
“Khoan đã, hai ngươi không có hứng thú với Thiếu chủ Đặng Viêm sao?”
“Còn nữa, ta biết một số nơi có bảo vật. Tuy giá hơi cao nhưng thông tin không phải là không có ích.”
“Còn nữa…”
Bành Lục một đường đuổi theo An Sinh và Linh Nhạc, hai người lại vô tâm mà đi. Rơi vào bế tắc hắn đành hét lớn.