Âm thanh từ hai phía đồng loạt vang lên. Đặng Viêm nghi hoặc nhìn hai người.
“Các ngươi quen biết tên béo kia?”
Linh Nhạc gật đầu, sau lại không tiếng động cùng An Sinh đối mắt với tên béo. Tên béo nhìn đến Linh Nhạc và An Sinh.
Lâu nay hắn đã nghĩ bọn chúng đã chết trong rừng, giờ nhìn lại cuộc sống
còn tốt hơn đi. Nói đoạn lại hơi cúi đầu, nhỏ giọng hướng vị cao quý bên cạnh hắn giải thích.
“Hai kẻ đứng ở kia là thần có quen biết, bọn chúng rất ngỗ nghịch thường không xem người khác vào mắt.”
Tên Thánh Tử hiện lên vẻ mặt không mấy quan tâm, dù sao trong mắt hắn đám
trẻ con trước mặt chỉ là trẻ con mà thôi, hắn không cần tốn sức lưu ý
làm gì. Chỉ là đứa nhóc tóc đỏ kia liệu có phải...
Lúc này Đặng Viêm cũng phá vỡ sự im lặng.
“Không biết vị Thánh tử cao quý đến đây có chuyện gì?”
Tên béo cho rằng Đặng Viêm không sợ trời không sợ đất, gan to dám đối mặt với Thánh tử.
“Ngươi còn biết đây là Thánh Tử? Đã vậy còn không mau nhường chỗ.” Dứt lời,
đám thuộc hạ theo sau cũng đã tiến lên có ý định lôi đám An Sinh ra
ngoài.
Chỉ là chưa kịp tới nơi một cơn mưa tiễn đã bay xuống làm
bọn chúng phải thối lui về sau ngay lập tức. Tên béo bị hoảng liền la
lớn, sau lại nhanh chân chạy ra phía sau Thánh tử cầu cứu.
Nhìn kẻ trốn sau lưng mình, Hà tỏ vẻ chán ghét.
“Ngươi nên nhớ, ngươi là Hồn Vệ của ta.”
Tên béo bị câu này làm cho tức giận. Hắn vốn nghĩ rằng đến thành trung tâm, lấy được chức Hồn vệ thì sẽ có cuộc sống như ý muốn. Nhưng Hồn vệ trong Thánh Điện địa vị lại cực thấp. Ở nhà hắn là thiếu gia được cưng chiều, vì sao đến đây lại phải hầu hạ kẻ khác?
Sau cùng vẫn là không dám làm gì, tên béo chỉ đành cắn răng dùng mấy chiêu thức mèo gà mà chật vật tránh né mũi tên bay đến.
Kẻ gọi Thánh Tử kia từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn thiếu niên cầm cung. Hắn ngầm đánh giá Đặng Viêm, nhìn qua chỉ mới mười tuổi, mái tóc cùng
đôi mắt đỏ rực hẳn là người nhà họ Đặng. Nghĩ nghĩ hắn liền tiến đến hòa giải.
Đặng Viêm nghe vậy như có như không cười trầm ngâm một tiếng. “Hiểu lầm?”
Linh Nhạc nhân lúc này cũng nói. “Hiểu lầm là đến cướp chỗ cùng có ý định đánh người?”
Hà liếc đến kẻ vừa nói. Bé gái mới khoảng chừng năm tuổi, vậy mà trên nét mặt có chút ngây ngô kia lại hiện lên nét trào phúng.
Nể tình cần lôi kéo mối quan hệ, hắn cũng không thèm quan tâm ngược lại nhìn về phía Đặng Viêm.
“Là bọn ta có mắt như mù, Đặng thiếu chủ có thể nể tình cùng Thánh Điện có
quen biết bỏ qua cho chúng ta lần này. Lần sau lại cùng ngồi một bữa,
xem như là ta tạ lỗi?”
Hà hơi cúi đầu bày tỏ thành ý. Hắn chịu
xuống nước cũng là vì đã xác nhận chính xác người trước mắt là ai. Đám
thuộc hạ phía sau thấy chủ nhân tạ lỗi cũng không ngu dốt mà làm theo.
Chỉ riêng tên béo một mặt căm tức hơi liếc đến An Sinh cùng Linh Nhạc,
thầm mắng trong lòng một câu.
Đặng Viêm thấy thái độ của kẻ trước mắt, mặc dù ghét bỏ vẫn phải làm mặt ngoài như bình thường mà đáp.
“Thánh tử đã nói vậy, ta nào dám không nhận.”
Nghe vậy, Hà giả như áy náy nói hai ba lời khách khí sau đó mới quay người mà đi.
Lão chủ quán từ đầu đến cuối sợ bị vạ lây liền chọn một góc khuất bên ngoài mà đứng. Thấy vị Thánh tử nào đó ra ngoài mới thở phào nhanh chân chạy
theo đi xuống.
Cứ như vậy, cuộc hội ngộ lại người quen của An Sinh cùng Linh Nhạc liền kết thúc.
An Sinh luôn trong trạng thái giảm độ tồn tại đến thấp nhất, lúc này mới lên tiếng.
“Hẳn tên béo sẽ không bỏ qua đâu.” Đặng Viêm vừa thu cung về chưa hiểu gì đã nghe Linh Nhạc nói tiếp.
“Không sao, nếu có cơ hội chúng ta liền diệt trừ hắn.”
An Sinh gật đầu đồng ý. “Dù sao đã gặp mặt, một là hắn chết, hai là chúng
ta. Cứ cho là hắn không có năng lực thì lão cha hắn cũng không dễ dàng
bỏ qua như vậy. Còn nói, trước đó con trai hắn cũng bị chiết phiến đánh
tới mất nửa cái mạng. Lần này sẽ không dễ vậy đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!