Đấu trường diễn ra khoảng hai canh giờ nữa mới xem như kết thúc. Linh Nhạc cùng An Sinh liền quyết định đến Tâm Như quán.
Đi theo đường cũ trước đó. Chợ đen vẫn là náo nhiệt như ngày nào. Cả hai âm thầm nhớ lại đường đi, rồi rẽ vào một ngõ nhỏ.
Chớp mắt, khung cảnh lập tức biến đổi. Tâm Như quán hiện ngay trước mắt.
Lão nhân bên trong vẫn lẳng lặng ngồi trước bàn trà, không tiếng động hướng về phía hai người.
Hành lễ xong, lão nhân liền dẫn họ vào bên trong. Từng khung đường đều như
được chăm chút tỉ mỉ. Ngay cả ngọn cỏ cũng ngay ngắn đến đẹp đẽ.
Phần lớn, xung quanh đại phủ đều có cây xanh rợp bóng cùng vạn hoa màu sắc
kinh diễm. Dù là lần thứ hai đến đây, cả hai vẫn không khỏi bị cuốn hút
bởi vẻ đẹp này.
Nếu có thể, sau này hai người sẽ rời xa thế nhân. Đến một nơi như thế này mà bình bình đạm đạm sinh hoạt, cũng xem như
không tồi.
Đi qua hơn năm đại phòng, lão nhân dẫn họ đến một thư phòng lớn. Bên trong đã được đặt sẵn hai chiếc bàn và nệm ngồi.
“Lại kia ngồi xuống.”
Nghe lão nhân nói, Linh Nhạc cùng An Sinh tiến đến vị trí của mình.
Đợi lão nhân an vị, thư phòng lại quay trở lại sự yên tĩnh trước đó.
“Hai ngươi không có gì muốn hỏi sao?”
An Sinh nhìn lão nhân, thận trọng đáp lại. “Lời trước đó, ngài có ý gì?”
Không ngoài dự đoán với nghi vấn này, lão nhân đáp lại. “Tâm Như quán, trăm năm một lần tái ngộ.”
“Các ngươi đến đây là duyên phận, là ý của Tinh. Ta chỉ là người theo dõi.
Hiện tại không hiểu cũng được, sau này các ngươi sẽ biết bản thân phải
làm gì.”
Linh Nhạc cùng An Sinh lại rơi vào trầm mặc. Tinh ở đây là nói đến sao? Thuật chiêm tinh?
Cái gọi là Thần ở Đại Hồn Lục này đều có ý nghĩa thiêng liêng nào đó. Tín
ngưỡng càng lớn, năng lượng đến thần càng mạnh. Liệu rằng Tinh có liên
quan đến Thần?
An Sinh đánh cược hướng lão nhân nói. “Người là hậu duệ của Thần?”
Linh Nhạc bất ngờ nhìn An Sinh, đây là có ý gì nữa?
Lão nhân mắt thâm sâu khó đoán. Ông không phủ định ngay lập tức mà một lúc sau mới lên tiếng. “Không phải ta.”
Nhận được đáp án, An Sinh tiếp tục im lặng. Lão nhân nói vậy, có nghĩa hậu duệ của thần là hoàn toàn có thật.
Linh Nhạc từ khi bước vào đại phủ đã luôn cảm thấy trầm hương nơi đây có
chút kỳ lạ. Theo thói quen, cô vẫn hơi đưa bàn tay phải, nắm hờ để trước mũi mà đánh lừa khứu giác.
Làm vậy giúp Linh Nhạc có thể dễ dàng đoán ra nguyên liệu bên trong trầm hương. Dù sao, muốn truyền âm trước
mặt một cường giả là điều không thể. Linh Nhạc cũng không thể nói cho An Sinh biết được.
Lão nhân vẫn thi thoảng để ý đến động tác của Linh Nhạc. Ánh mắt đầy ý vị dò hỏi.
“Trong trầm hương có gì?”
Biết mình lộ tẩy, Linh Nhạc cũng không giấu nữa.
“Trầm hương, ngoài thành phần có hơn hai mươi loại dược trung cấp ra, duy nhất một loại có độc tính.”
An Sinh bất ngờ. Tuy lúc vào hắn cũng đã đoán được phần nào thành phần, nhưng suy ra vẫn là kém hơn Linh Nhạc.
Lão nhân hứng thú nhìn Linh Nhạc. “Kể tên độc dược?”
“Chu Vĩ, độc dược cao cấp.”
Lão nhân nghe vậy nhàn nhã đáp lại. “Đúng là Chu Vĩ, nhưng là độc dược trung cấp.”
Linh Nhạc khó hiểu. “Dược tính tỏa ra chỉ có độc dược cao cấp mới phát huy đến mức như vậy.”
— QUẢNG CÁO —
Lão nhân bình tĩnh giải thích. “Hai mươi loại dược còn lại chính là câu trả lời. Độc dược lại không hẳn là độc, thần dược cũng không hẳn là dược
tốt. Không nên quá cứng ngắc trong việc dùng dược, từ đó mới phát huy
hết được tác dụng của chúng.”
Nghe được lời lão nhân, Linh Nhạc không nói nữa mà im lặng suy ngẫm. Lão nhân nhìn đến An Sinh, đột ngột hỏi đến.
“Ngươi hiểu gì về trận pháp, pháp bảo?”
An Sinh không hoảng mà bình tĩnh đáp lại. “Trận pháp đa dạng, lại có thể
từ một hóa thành vạn. Nhưng pháp bảo, phải có trận pháp mới phát huy hết sức mạnh.”
“Như ngươi nói, thứ gì là quan trọng nhất khi tạo nên trận pháp?” Lão nhân hơi vuốt chòm râu, mắt thâm sâu nhìn thẳng đến An
Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!