Đám An Sinh cùng nhau đi đến tửu lâu lớn nhất thành, vẫn như cũ chọn vị
trí trên cao nhất. Đặng Viêm hô to nâng ly cạn. Bạch rót rượu xong cũng
ngồi lại cùng nâng cốc.
“Hôm nay tái ngộ, không say không về.”
“Không say không về.”
Linh Nhạc nhấp một ngậm, mày hơi nhíu lại. Quả nhiên, cô vẫn là không uống rượu được.
An Sinh để ý trạng thái của Linh Nhạc, như một thói quen mà đưa cho cô
chiếc bánh Hoa Sen. Hương vị ngọt nhẹ, thanh mát ăn thực vừa miệng.
Đặng Viêm nhìn hai người bĩu môi nói.
“Làm ta còn lo xa hai ngươi có khúc mắc, xem ra tình cảm vẫn còn rất tốt đi.”
Linh Nhạc nghe vậy khó hiểu nhìn Đặng Viêm. “Ngươi nói gì vậy, ta không hiểu.”
Đặng Viêm bất ngờ hỏi lại. “Ngươi không biết chuyện gì sao?”
Linh Nhạc thành thật lắc đầu. Bạch ngồi nhìn lén chủ nhân lại nhìn sang bên
tiểu chủ nhân khó xử không biết nên nói cho Linh Nhạc hay không.
Lúc này, An sinh không nhanh không chậm kể lại toàn bộ chuyện dưới đại sảnh. Linh Nhạc nghe xong không khỏi cảm thấy tội lỗi.
“Xin lỗi, là do muội đã nói huynh chưa có đạo lữ mới khiến học tỷ…” Linh
Nhạc thở dài không biết nên làm thế nào. An Sinh nhìn cô cười ám chỉ.
Linh Nhạc nghe vậy thoáng gật đầu, khi nghĩ kỹ lại bản thân vừa nghe được điều gì mới hoảng loạn. Mặt cũng vì vậy mà đỏ lên.
An Sinh không vòng vo nữa, hắn thẳng thắn thừa nhận. “Linh Nhạc, tâm ta
duyệt nàng. Đời này nếu không phải nàng ta sẽ đơn độc cả đời. Nàng có
nguyện ý bên cạnh ta hay không?”
Linh Nhạc nhìn người trước mắt tiến đến nửa quỳ xuống cạnh cô. Trong lòng liền nổi lên cảm xúc trước nay chưa từng có.
Nước mắt không biết đã rơi từ khi nào, ấm nóng chảy qua sườn mặt rồi lại được lau đi bởi bàn tay ấm áp đó.
Linh Nhạc gật đầu sau đó ôm lấy An Sinh mà khóc thật lâu. Bạch cùng Đặng
Viêm đã ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai người.
Đặng
Viêm ngắm nhìn phố trấn phía dưới sau mới bật cười nhìn Bạch. “Cũng thật khổ tâm cho ngươi khi ngày nào cũng thấy cảnh ân ái như vậy.”
Bạch cười nhẹ hơi lắc đầu. “Thần không cảm thấy vậy, hai vị chủ nhân nên thừa nhận từ trước thì đã tốt hơn.”
Đặng Viêm nghe hắn nói vậy hơi nhún vai đáp. “Ngươi nói cũng đúng, từ lâu ta đã thấy giữa hai người đó có gì rất khác lạ. Thứ tình cảm đó đã xuất
hiện từ lâu nhưng một kẻ thì đơn phương, một kẻ lại quá chậm chạp. Nếu
bây giờ không nói thì đợi đến khi nào.”
Bạch không nói gì nữa an tĩnh ngắm nhìn người dân dưới đường qua lại. Không lâu sau đó hai người cũng trở lại phòng.
Linh Nhạc mới vừa rồi còn khóc lên bây giờ chỉ cảm thấy thật xấu hổ. An Sinh nhận ra nên hơi xoa đầu cô mà an ủi.
Chuyện riêng đã xong, kế tiếp liền là chính chuyện cần nói. Đặng Viêm nâng ly
rượu rồi dốc cạn, mắt trở nên thâm sâu mà nói. “Vương Dã đến Đông Đại
Lục.”
Không khí trong căn phòng bỗng chốc căng thẳng. Vương Dã,
cái tên quá đỗi quen thuộc khiến cho người khác muốn quên cũng không
được.
Nếu không phải lúc đó có Huyết Mộ, nếu không phải lúc đó
may mắn. Hai người, chắc hẳn thân xác đã chia đôi xẻ bảy để làm thú vui
cho hắn. Mối thù này, làm sao mà An Sinh cùng Linh Nhạc có thể quên
được?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!