Cả hai đi tham quan một đoạn liền quyết đoán đến khu ít người đào nhất. Dù sao, như vậy cũng tránh được cạnh tranh với những người khác, họ còn chưa muốn chết sớm đâu. “An Sinh này, thời gian giới hạn đến trưa đúng không?”
An Sinh đang mân mê mấy chỏm đá, nghe Linh Nhạc hỏi liền đáp: “Ừ, vậy nên phải đào càng nhanh càng tốt.” Cả hai đi sâu vào trong hang, nghe nói khu này hầu như không ai đến vì ở đây tồn tại rất ít Hồn thạch, càng vào sâu lại dường như càng không có gì. Nhiều người cũng đã bỏ cuộc không đào cái hang này nữa.
Đi sâu vào trong hang ánh sáng càng ít ỏi, không khí cũng dần nóng bức. Linh Nhạc điều chỉnh ánh đèn từ lồng đèn được cấp rồi đi en theo bức tường đá gồ ghề kia.
Họ đã đi mất nửa tiếng nhưng cũng chỉ mới đào được hai Hồn thạch cấp thấp, đoán rằng những người trước có bao nhiêu Hồn thạch có thể lấy liền đã lấy gần hết rồi. Cả hai liền hơi thấp thỏm sợ rằng còn kiếm không được nửa túi, nếu như vậy thì tối nay họ đành phải nhịn đói.
An Sinh vừa đi vừa đưa tay lên tường cảm nhận cảm ứng của Hồn thạch. Đây là trong lúc vô tình Linh Nhạc cùng cậu phát hiện ra. Chỉ cần đưa chút Hồn lực ra để cảm ứng sẽ có thể tìm được vị trí của Hồn thạch nhanh hơn nhiều dù việc này đồng nghĩa với việc tiêu hao rất nhiều Hồn lực. Dù sao họ cũng mới chỉ thức tỉnh hôm qua nên việc này hai người liền thay phiên nhau cũng làm.
Ngay lúc An Sinh bâng quơ sờ loạn liền không may động đến một mảng đá rất mềm. “Linh Nhạc, nhìn này.” Linh Nhạc nghi hoặc đưa ánh đèn đến gần, có ánh sáng chiếu rõ đến, mảng đá khá lớn lại mềm mềm liền lộ rõ. Cô hơi thử đưa tay vào liền phát hiện bên kia như là chiều không gian khác. Cả hai nhất thời ra hiệu ánh mắt sau đó cùng đi qua tảng đá kia.
Bất ngờ lớn, vậy mà sau mảng đá lại là một con đường tách biệt với cái hang bên ngoài. Nhưng hơn cả sự bất ngờ này, hai người đều bị vẻ đẹp trước mắt làm cho ngơ người. “An Sinh, chúng ta giàu to rồi.”
Linh Nhạc nhìn cả cái hang đều là Hồn thạch, ánh sáng lại rực rỡ đua nhau phát ra hào quang nhè nhẹ vội lắc cánh tay An Sinh. An Sinh cũng bị cảnh đẹp trước mắt làm cho mê mẩn, nhưng rất nhanh cậu liền nói: “Trước mắt chúng ta tìm cách thu số hồn thạch này vào đi.”
Linh Nhạc nghe lời cậu, hai người bắt đầu quá trình đào Hồn thạch. Không sai biệt lắm, một canh giờ sau hai ngọn núi nhỏ Hồn thạch đã được chất lại.
Linh Nhạc cùng An Sinh nằm bệt xuống nền mà thở dốc, đào nhiều như vậy cũng là quá sức với cơ thể của một đứa trẻ. Linh Nhạc nhìn những viên Hồn thạch trên trần phát đủ hào quang, đẹp như ngân hà ngoài vũ trụ vậy. Cô chợt nói: “Vậy chúng ta có nên dùng số Hồn thạch này luôn hay không?”
An Sinh lắc đầu từ chối: “Cậu cũng biết làm vậy nguy hiểm mà.” Linh Nhạc ngó sang nhìn đống Hồn thạch được chồng thành hai ngọn núi nhỏ: “ Tớ biết nhưng tớ tham lam mà.” An Sinh nghe Linh Nhạc nói vậy chợt bật cười ngồi dậy: “Không chỉ có mình cậu đâu, tớ cũng vậy.”
Linh Nhạc nhìn chằm chằm trần hang động nghĩ nếu có thể lấy hết số lượng Hồn thạch ở trên thì tốt: “Vậy nếu đem ra ngoài thì chúng ta cũng sẽ bị cướp thôi.”
An Sinh không phủ nhận lời Linh Nhạc. Quả thực nếu bọn họ nói cho người ngoài kia thì họ quá thánh mẫu rồi. Dẹp đi, chức vụ đó họ gánh không nổi.
An Sinh cầm mấy viên Hồn thạch lên ngắm, nếu có thể thu hết vào như không gian biệt lập thì thực tốt.
Lúc này, vì không nghĩ nhiều, An Sinh không hướng tay trái chạm đến một chồng núi Hồn thạch gần nhất định kiểm tra thì ngay trong chớp mắt, ngọn núi nhỏ toàn Hồn thạch kia liền biến mất không một dấu vết.
Linh Nhạc đang nằm cũng bị dọa cho ngồi bật dậy. An Sinh thì đứng bất động luôn. Cả hai lại nhìn nhau khóc không ra nước mắt. Linh Nhạc vội đứng lên đến gần chỗ An Sinh đứng: “Vừa nãy là có chuyện gì vậy?”
An Sinh mơ hồ trả lời: “Tớ cũng không rõ, lúc đưa tay lên thì Hồn thạch cứ như vậy biến mất.” Linh Nhạc vội tra xét bàn tay của An Sinh xem có gì khác thường hay không nhưng kỳ lạ là lại không có gì còn xót lại.
Đến cũng thực nhanh, đi cũng thực nhanh. Như hiện tượng vừa rồi dường như chưa từng xảy ra. An Sinh nhìn tay mình sau lại như nghĩ gì đó mà nói: “Linh Nhạc, cậu thử đưa tay trái đến đống Hồn thạch còn lại kia.”
Linh Nhạc nghe An Sinh nói cũng bắt đầu có chút tò mò liền tiến đến gần, cô đưa tay trái chạm đến đống Hồn thạch. Không phụ kỳ vọng của hai người, đống Hồn thạch kia cũng biến mất trong chớp mắt. Lại cũng nói ngay từ đầu họ chỉ dùng dụng cụ đào, sau đó cũng dùng tay không trực tiếp cầm Hồn thạch.
Cũng không thấy hiện tượng gì, sao bấy giờ lại xảy ra chuyện này? Nhìn tình hình trước mắt, cả hai phán đoán: “Không gian?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!