Đặng Viêm nghe vậy liền vào thẳng vấn đề. “Cạnh Linh Nhạc cùng An Sinh
có một người luôn đi theo bọn hắn, tên là Bạch. Ngài có biết hắn hiện
tại đang ở đâu không?”
Tô Mạc nghe đến cái tên này liền thở dài. Ông đứng dậy khỏi ghế ngồi rồi bước ra khỏi phòng trà. “Ngươi đi theo ta.”
Đặng Viêm nghe lời, đứng dậy đi theo Tô Mạc. Đến nơi rồi, Tô Mạc cho dược sư lui xuống chỉ để lại mình hắn cùng Đặng Viêm.
Tô Mạc để Đặng Viêm chính mình xem xét. Thiếu niên tên Bạch mà hắn từng
gặp trước đó bây giờ đều khác nhau đến xa lạ. Thân thể hắn ốm yếu đến
mức chỉ cần nhẹ chạm liền có thể không giữ được.
“Hắn… đây là làm sao?”
Tô Mạc nhìn thiếu niên hai mắt nhắm nghiền. Trên người đầy vết băng bó kể lại toàn bộ sự tình hắn biết được hôm đó.
Bạch chính là người cuối cùng bên cạnh trước khi Linh Nhạc mất tích. Kẻ đến
thực sự rất mạnh, khi đó nếu không phải Tô Mạc rơi vào sát trận đã có
thể cứu người.
Khi có người tìm thấy Bạch, cả một căn phòng chỉ
một màu đỏ của máu. Tô Mạc đã cho dược sư cố gắng cứu hắn, chỉ mong hắn
sớm tỉnh lại để có thể biết được tình hình hôm đó.
Đặng Viêm thở dài. Hắn còn cho rằng Bạch phản bội nhưng có vẻ hắn đa nghi rồi.