Tâm Như Quán. Trúc An đợi An Sinh bình tĩnh lại đã qua ngày hôm
sau. Nhưng có vẻ như cái chết của Linh Nhạc để lại vết thương quá sâu
trong lòng hắn. Hiện tại, An Sinh so với cái xác không hồn cũng không
khác là bao. “Lão sư, ta đã ngủ bao lâu?” “Một năm, hai mươi hai ngày.” Đã lâu vậy rồi sao? An Sinh mắt vô định nhìn khung cảnh bên ngoài khung
cửa. Ký ức lúc còn ở Tâm Như Quán giữa hai người lại hiện lên. “Lão Sư, cơ thể ta hiện tại thế nào?” Trúc An đi qua bắt mạch cho hắn một lần nữa, gật đầu hài lòng. “Đóa Hắc Liên đã cố gắng níu kéo mạng sống cho con, về phần còn lại Tinh Trận Mật
Thất đã chữa trị lại toàn bộ kinh mạch bị đứt gãy.” “Thời gian
con hôn mê một năm này, Tinh Trận Mật Thất luôn đưa Hồn khí vào chữa trị những vết thương do Ma khí gây ra. Bây giờ, xem như đã hoàn toàn hồi
phục.”
An Sinh nghe vậy, hắn thử vận Hồn Lực đi khắp cơ thể. Kim
Long dường như không có gì tổn hại. Hồn cấp của hắn còn tăng lên một
bậc. Vậy nhưng với An Sinh, một năm qua như vậy đã quá lãng phí. Hiện
tại hắn cần mạnh hơn, mạnh hơn nữa để có thể giết được Bành Lục. “Lão sư, ta muốn biết thêm về Ma Huyết.” Trúc An nhìn An Sinh mắt đầy sát khí vẫn là có lời khuyên nhủ hắn. “An Sinh, ta biết con nóng vội muốn đi trả thù cho Linh Nhạc nhưng tâm mang sát
khí khi tu luyện là không tốt.” An Sinh nhìn Trúc An, hắn khẳng định. “Lão Sư, ta luôn đủ tỉnh táo để biết bản thân là ai.” Trúc An nhìn sâu vào mắt An Sinh, thấy hắn không hề có dao động, tâm mới thả lỏng phần nào. Nếu An Sinh bị hận thù che mờ mắt thì lão chỉ đành nhốt
người lại, bằng không với tư cách là một người kế thừa di ngôn của Tinh, lão không thể để hậu duệ của Thần đi sai đường được. Hai người Trúc An cùng An Sinh ra khỏi mật thất, sau đó đi qua vài khung đường đến đại thư phòng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!