Người Đảng Hạng không sợ chết, cũng không thể vô cớ cử người đi nộp mạng.
Trác Bản không tìm ra được cách đối phó với cung nỏ hạng nặng, chỉ có thể hạ lệnh tạm thời dừng công kích, xuống núi trở về xin chỉ thị của Lý Kế Khuê.
Vẫn còn chưa lại gần lều lớn đã nghe thấy Lý Kế Khuê đang nổi trận lôi đình.
“Có chuyện gì thế?”
Trác Bản không vội vàng vào trong mà kéo một thị vệ trước cửa lều lớn lại hỏi.
“Trinh sát vừa tới báo có người xây được một mương nước, dẫn nước từ trong hồ của sườn núi Khôi Lang xuống núi chặn mất đường đi, bây giờ nơi đó trở thành một cái hồ lớn, không đi qua được”.
Trác Bản cũng coi như nhân vật nòng cốt bên trong quân Đảng Hạng, thị vệ không giấu giếm gì, nói: “Đại soái đang nổi điên vì chuyện này”.
“Chả trách Thiết Lâm Quân muốn công kích đội vận chuyển lương thực, đốt trụi kho lương thực, hoá ra là vì ý định này”.
Có thể được Lý Kế Khuê xem trọng, ngoại trừ năng lực tác chiến dũng mãnh ra thì Trác Bản cũng không ngốc, rất nhanh đã nghĩ thông rất nhiều việc.
Suy đoán của Kim Phi là chính xác!
Hai cột khói đó quả thực có liên quan tới Thiết Lâm Quân.
Núi Khôi Lang nằm ở một bên đường núi, cả đám người đào mương nước rất dễ bị phát hiện, vậy nên Thiết Lâm Quân công kích vào đội vận chuyển lương thực chính là đang cố ý khiêu khích, khiến cho phe mình đổ quân vào núi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!