"Trận chiến đã kết thúc, phần thưởng cũng đã được ban, còn ở lại đây làm gì?"
Kim Phi nói: "Ta cũng đã giao phó cho Từ Kiêu về việc bảo vệ núi Thanh Thủy".
"Nếu tiên sinh đã quyết định như vậy thì ta không ép nữa".
Khánh Hoài nhìn thấy Kim Phi đã quyết định rời đi, cũng không giữ lại nữa: "Nếu ở Kim Xuyên xảy ra chuyện gì, tiên sinh chỉ cần đến biệt viện Khánh Phong tìm quản gia, ông ấy sẽ giúp tiên sinh xử lý".
"Nói đến đây, thật sự là có chuyện muốn làm phiền Hầu gia".
"Tiên sinh, xin cứ nói đi".
"Ta muốn một vài cựu binh đã nghỉ hưu của Thiết Lâm Quân".
"Tiên sinh cần mấy người đó làm gì?"
Khánh Hoài tò mò hỏi.
"Hầu gia cũng biết đất Thục có hổ dữ, trong núi có nhiều thổ phỉ, sau này làm ăn chắc chắn sẽ phải đi đường xa, chỉ có mình Trương Lương thì rất khó ứng phó, ta muốn thành lập một đội hộ tống vận chuyển hàng hóa".
Kim Phi nói: "Ta chỉ tin dùng quân xuất ngũ của Thiết Lâm Quân thôi nên phiền Hầu gia một chút".
"Phiền gì chứ, tiên sinh đang giúp ta thì có".
Khánh Hoài cho biết: "Có rất nhiều huynh đệ đã rời Thiết Lâm Quân do hết thời hạn phục vụ hoặc các lý do khác trong những năm gần đây, sau khi trở về ngay cả cơm cũng không đủ no, tiên sinh có thể cho bọn họ miếng ăn là phúc lớn của họ rồi.
Kim Xuyên là thái ấp của ta, vì vậy hơn một nửa Thiết Lâm Quân đều đến từ Kim Xuyên, ta sẽ sai Chung Ngũ tiễn tiên sinh về, đến Kim Xuyên, tiên sinh muốn tìm bao nhiêu người, chỉ cần nói với ta là được".
"Đây là quy trình sản xuất dây sắt và xe bắn đá, cũng như các yếu chính của phương trận, giao cho Hầu gia".
Kim Phi mỉm cười và lấy ra một cuốn sách nhỏ: "Bất kỳ loại trận pháp hay vũ khí nào đều sẽ tốt nhất khi sử dụng lần đầu tiên. Đám người Đảng Hạng bị tổn thất lần này, lần sau chắc chắn sẽ nghĩ được ra cách ứng phó cới phương trận và xe bắn đá.
Vì vậy, ta cũng lưu lại cách chế tạo chông sắt ở cuối, nếu gặp lúc nguy cấp, Hầu gia có thể dùng nó.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!