Kim Phi không nhớ đêm đó họ ngủ lúc nào, hôm sau mặt trời lên cao ba sào y mới rời giường.
Thấy Quan Hạ Nhi vẫn ngủ say trong lòng mình, Kim Phi nhẹ nhàng vén chăn mỏng lên, chuẩn bị rời giường.
Kết quả lại đánh thức Quan Hạ Nhi.
Cô mơ màng nhìn Kim Phi ngọt ngào mỉm cười, sau đó dựa vào ngực Kim Phi như chú mèo nhỏ.
Sau khi trải qua giai đoạn xấu hổ ban đầu, cô cứ dính chặt lấy Kim Phi, nhất là khi hai người ở cạnh nhau một mình, chỉ muốn mãi mãi nằm trong lồ ng ngực anh.
"Được rồi, tỉnh rồi thì dậy đi, cũng không còn sớm nữa".
Kim Phi mỉm cười, ấn mũi Quan Hạ Nhi.
Lúc này Quan Hạ Nhi mới nghiêng đầu nhìn khe cửa nhà chính.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua khe cửa, cũng sắp chiếu đến giữa phòng rồi.
Quan Hạ Nhi kinh ngạc, nhảy xuống giường.
"Tiêu rồi, tiêu rồi, ngủ quá giờ rồi, trong sân nhiều người như vậy, bây giờ chắc bị cười thối mũi mất".
"Ai dám cười nàng, ta cho người đó cút xéo".
Kim Phi cười.
"Nói vớ vẩn".
Quan Hạ Nhi liếc mắt nhìn Kim Phi, sau khi mặc xong quần áo của mình, lại vội vàng giúp Kim Phi mặc đồ.
May mà lúc này người làm đang bận làm việc, trong sân chẳng có ai.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!