"Mối quan hệ giữa tiên sinh và Khánh Hầu thực sự rất tốt. Khánh Hầu nói với tiên sinh cả những thứ này sao".
Chu sư gia nghĩ rằng chính Khánh Hoài đã nói với Kim Phi điều này, nhưng khi hắn biết lá bài cuối cùng của hắn đã bị lật tẩy, khí thế của hắn đột nhiên sụp đổ:
"Lần này ta nhận thua rồi. Thổ phỉ trên núi Thiết Quán bị tiên sinh diệt rồi, về sau ta cũng không còn có ý định cướp guồng quay tơ của tiên sinh nữa, chúng ta về sau nước sông không phạm nước giếng".
"Chu sư gia, ngươi năm lần bảy lượt muốn mạng của ta, thế mà đơn giản nhận thua như thế là xong à?"
Advertisement
Kim Phi chế nhạo: "Ngươi quá coi thường ta rồi đấy nhỉ?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Chu sư gia nói: "Muốn gì thì cứ nói, nhưng ta nghĩ rằng nếu đã biết Chu Trường Lâm, thì cũng biết số tiền mà đám thổ phỉ kính cho ta, phần lớn giao cho Chu Trường Lâm, cho nên không cần phải vòng vo đâu".
Advertisement
"Ta muốn tiền, thì có thể tự kiếm được. Tiền của ngươi Kim Phi ta chẳng cần".
"Vậy thì ngươi muốn gì?"
Chu sư gia biết lần này không thể không đổ máu, đành nói: “Chỉ cần ta có thể lấy ra, ta sẽ không làm cho tiên sinh thất vọng”.
"Nếu ta đã mở miệng, nhất định phải là thứ mà Chu sư gia có thể lấy ra được".
Kim Phi ngồi thẳng dậy và nói từng chữ: "Ta muốn... đầu của Chu sư gia!"
Chu sư gia đồng tử co rụt lại, hắn giả bộ bình tĩnh nói: "Tiên sinh, đừng nói giỡn".
"Ta vừa rồi nói, ta không có nói giỡn".
"Ta khuyên tiên sinh làm việc nên chừa đường lui, thật sự bên sứt càng, bên gãy gọng, đều không có lợi cho ai cả”.