Trưởng làng nghe Tiểu Ngọc hỏi không thốt nên lời.
"Tiểu Ngọc, cháu muốn vào đội nữ binh đã hỏi qua Mộ Lam cô nương chưa?"
Lão Nguyên đứng ra giảng hòa: "Nếu người ta không thu nhận cháu thì có phải cháu đã mất công nghỉ việc rồi không?"
"Đúng đó, mày đã hỏi chưa?"
Trưởng làng cũng nhìn Tiểu Ngọc.
Nghe vậy, Kim Phi lắc đầu cười khổ.
Người khác không biết, nhưng y biết rất rõ Khánh Mộ Lam từ lâu đã phàn nàn đội ngũ có quá ít nữ binh, nói có ngày phải mở rộng tuyển mộ.
Tiểu Ngọc chủ động tìm tới, làm sao có thể không đồng ý?
Quả nhiên sau khi trưởng làng hỏi, liền nghe được Tiểu Ngọc tự hào nói: "Đương nhiên là hỏi rồi, con còn tham gia khảo sát đầu vào kìa, đều đã thông qua, Mộ Lam tỷ nói con có thể gia nhập bất cứ lúc nào".
"Sao cô ta có thể làm thế được? Đây không phải là đang chiều hư Tiểu Ngọc sao?"
Trưởng làng đã rất tức giận khi nghe điều này: "Ta muốn đi hỏi cô ta, rốt cuộc là muốn thế nào?"
"Tướng công", mẹ Lưu Thiết nắm lấy trưởng làng nhỏ giọng nhắc nhở: "Chúng ta không đắc tội nổi đâu…"
"Ta……"
Trưởng làng dừng lại, vỗ mạnh vào đùi một cái.
Những người dân làng bình thường có thể không biết thân phận của Khánh Mộ Lam, nhưng gia đình trưởng làng biết rằng cô ấy là em gái của Khánh Hoài, không thể đắc tội nổi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!