*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có thể kiên trì đến giờ hẳn sẽ không có người bỏ cuộc.
Thật ra Kim Phi đoán cũng đúng, sáng hôm sau lúc y đến Đả Cốc Trường lần nữa, tám cô gái đều vẫn còn ở đó, không ai nửa đêm từ bỏ cả.
Đêm tối khó khăn nhất cũng có thể kiên trì được, dĩ nhiên ban ngày sẽ không có người bỏ cuộc.
Advertisement
Đến lúc ăn trưa, Kim Phi bảo Lưu Thiết mở các láng ra cho các cô gái ra ngoài.
Ngoài Chu Cẩm, bảy cô gái khác đều ngồi xổm xuống đất bật khóc.
Mùi máu tanh thoang thoảng, thi thể mặt mày dữ tợn, không gian chật hẹp bức bối, màn đêm yên tĩnh…
Advertisement
Một ngày một đêm vừa rồi quả thật quá khó khăn với họ, họ có ý muốn từ bỏ không chỉ một lần.
Nhưng họ vừa nghĩ đến mấy tên thổ phỉ hung ác và chiến trường dữ dội, cảnh khó khăn trong nhà, các cô vẫn cắn răng kiên trì.
“Chúc mừng các cô đã qua được cửa ải đầu tiên”.
Kim Phi tỏ ý Thiết Chùy ôm quần áo ra: “Đây là đồng phục mới của các cô, Chu Cẩm, cô tạm thời đảm nhận đội trưởng đội quân y, dẫn mọi người đi tắm, thay đồ ăn cơm rồi đến mái chòi sau núi tìm ta”.
Cựu binh và binh lính nữ đều huấn luyện ở sau núi, Trương Lương tìm người dựng vài mái chòi ở sau núi để bình thường có chỗ nghỉ ngơi.