Kim Phi nói: “Không phải ngươi tan làm rồi sao? Ở đây còn lại chút rượu, vốn dĩ muốn nhờ ngươi nếm thử, nếu ngươi không muốn uống thì thôi vậy…”
Còn chưa nói dứt lời, Thiết Chùy đã ngồi phịch xuống ghế, cười hi hi nói: “Tiên sinh, ta nói vui thôi, ngài giữ ta lại ăn cơm là coi trọng ta, nếu như ta đi rồi chẳng phải là không nể mặt ngài sao?”
“Cho ngươi cơ hội ngươi không biết nắm bắt, bây giờ hối hận muộn rồi”.
Kim Phi giả vờ cất vò rượu đi.
Thiết Chùy thấy vậy liền lo lắng, nhảy lên giữ lấy vò rượu lại, cầu xin: “Tiên sinh, ta sai rồi, ta sai rồi”.
“Được rồi, được rồi, mau lau nước miếng của ngươi đi”.
Kim Phi thấy Thiết Chùy sắp chảy nước miếng đến nơi rồi nên không chọc hắn nữa, chỉ lại vào cái ghế nói: “Trước đây đã uống rượu chưa?”
“Ta từng là người áp tải cho một tiêu cục, tiêu đầu cũng khá hào phóng, khi đến quán trọ ngủ, thường sẽ cho bọn ta uống theo ca”.
Thiết Chùy nói: “Sau này tiêu đầu chết, tiêu cục cũng tan rã, từ đó không uống thêm lần nào nữa, vừa nãy ngửi thấy mùi hương này liền không kìm lòng được”.
“Vậy thử đi, xem rượu của ta thế nào”.
Rượu ngon hay không là một cảm nhận rất chủ quan, mỗi người có thể khác nhau, vì dụ như vò rượu trên bàn này, Khánh Mộ Lam dành không ít lời khen còn Tiểu Nga lại không thể nuốt nổi.
Trước đây Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi chưa từng uống rượu.
Vì vậy Kim Phi cũng muốn xem xem cảm nhận của Thiết Chùy về vò rượu này thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!