Tiểu Nga đặt đ ĩa trở lại trên bàn, cúi đầu ngồi sang một bên.
Thi thoảng còn lau lau khoé mắt.
Trên thực tế thì trên khoé mắt chẳng có lấy một giọt nước mắt nào cả.
“Đừng giả vờ đáng thương nữa”, Kim Phi không vui hỏi: “Đã biết sai chưa?”
“Biết sai rồi ạ, thật ra ban nãy muội cũng không định nhổ nước bọt, chỉ vì muội cuống quá”.
Tiểu Nga ôm lấy cánh tay Kim Phi lắc lư: “Anh rể, sau này muội không dám nữa đâu, huynh tha thứ cho Tiểu Nga lần này nhé”.
“Được rồi được rồi, trên kẹo mạch nha đã dính nước bọt của muội rồi, người khác cũng chẳng thể ăn được nữa, muội mang hết đi đi”.
Kim Phi vuốt tóc Tiểu Nga, nói.
“Cảm ơn anh rể”.
Tiểu Nga lại bưng đ ĩa lên, cười híp mắt chạy tới trước mặt Khánh Mộ Lam, ăn rất là say mê.
“Đúng là oan gia…”
Kim Phi suýt thì tức tới bật cười.
Trên sân khấu, bài biểu diễn của Thanh La cũng đã đi tới hồi kết, từng đám nha dịch bước ra ngoài, cứ ba người thành một nhóm, một người bưng một cái khay đựng đầy hoa tươi, hai người còn lại khiêng một cái thùng gỗ thiết kế chuyên biệt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!