“Quận trưởng đại nhân mới thưởng một trăm lượng, cậu chủ Tiền này lại thưởng ba trăm lượng luôn, lẽ nào không sợ quận trưởng đại nhân nổi giận sao?”
“Thật ra mấy cậu chủ này thưởng, ngoại trừ do thích cô gái này ra thì cũng là để nịnh bợ quận trưởng, dẫu sao thì bảy mươi phần trăm tiền thưởng thu được từ cuộc thi hoa khôi cũng vào trong tay quận trưởng mà thôi”.
Khánh Mộ Lam nói: “Người khác tặng tiền cho ông ta, ông ta việc gì phải tức giận? Thật ra đây cũng là lý do tại sao quận trưởng phải thưởng tiền đầu tiên”.
“Đúng thế, quận trưởng đã đi đầu rồi, mấy kẻ giàu có vì thể diện thì cũng phải thưởng theo thôi”.
Mặc dù Quan Hạ Nhi không biết chữ, thế nhưng cũng không ngốc, ngay lập tức hiểu ra: “Chả trách muội nói Thanh La may mắn rút được số một”.
Lúc hai người nói chuyện, tiền thưởng của phú thương vẫn không dừng lại.
Nhiều thì ba trăm lượng, ít thì cũng tới mấy chục lượng.
Cánh hoa rơi kín mặt sông phía trước sân khấu.
“Cậu chủ Chu của hàng vải Chu Thị thưởng cho Thanh La cô nương năm trăm lượng!”