Lần này, các tú bà đều không dám chen lấn, càng không dám có suy nghĩ trả giá.
Ai nấy đều cố gắng đưa ngân phiếu cho Đường Tiểu Bắc, sau đó mãn nguyện mang xà phòng quay về.
Cũng may Kim Phi đã lường trước được kết quả như vậy, bảo Hầu Tử mang theo thật nhiều hòm trống, Đường Tiểu Bắc có thể tùy ý phát huy.
Chỉ trong nửa giờ, Đường Tiểu Bắc đã bán được hơn 600 lượng sau đó mới bớt đông.
Sau đó hơn ba nghìn lượng lại vào túi.
Đại Lưu bị sốc đến mức tê liệt.
Từ trước đến giờ y chưa từng nghĩ rằng có thể kiếm được tiền như vậy.
“Thiết Tử ca, hôm nay vậy là được rồi, nếu như có người tới thì nói là hết hàng rồi”.
Đường Tiểu Bắc nhìn nha hoàn cuối cùng rời đi, dặn dò với Lưu Thiết đứng ở trước cửa: “Đúng rồi, nếu như có người hỏi ngày mai mang tới bao nhiêu, huynh cứ nói trong làng chúng ta hết hàng sẵn rồi, khoảng thời gian này sẽ không có hàng đâu”.
“Rõ!”, Lưu Thiết gật đầu.
Dù sao người giàu có ở quận thành cũng có hạn, hai ngày này đã bán được tổng cộng gần một nghìn cục, đã kha khá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!