Triệu huyện úy biết chắc chắn mình phải chết, lại lên tiếng bắt đầu khiêu khích Kim Phi và Lão Hắc.
“Tiên sinh, hắn nói bậy, ta chỉ lục soát được chín mươi ngàn lượng thôi!”
“Đúng vậy tiên sinh, ta có thể làm chứng, chúng ta không hề tham ô bạc!”
Lão Hắc và thợ săn nghe vậy đều sốt sắng.
Thợ săn nói xong còn định c ởi quần áo cho Kim Phi kiểm tra.
“Lão Đường, Lão Hắc, các ngươi không cần cởi, ta không đến nỗi vì một câu nói của người ngoài mà hoài nghi huynh đệ của mình!”
Kim Phi chân thành nói: “Ta tin tưởng các ngươi!”
Nước trong thì không có cá, nên bất kể Lão Hắc và thợ săn có giấu bạc hay không, Kim Phi cũng không định truy cứu.
Càng sẽ không vì chuyện này mà đi lục soát người Lão Hắc và Đường Phi.
Nhưng Lão Hắc và Đường Phi không muốn, khăng khăng muốn chứng minh bản thân trong sạch, không đợi Kim Phi tiến lên ngăn cản, bọn họ đã c ởi sạch quần áo trên người chỉ để lại một cái tiết khố.
“Lão Hắc, ông muốn chết hả?”
Khánh Mộ Lam đỏ mặt mắng chửi, vội vàng cúi đầu xuống.
“Lão Hắc, đủ rồi!”
Trương Lương nhìn Lão Hắc định cởi luôn cả tiết khố, sắc mặt u ám đạp ông ta một cú.
“Lương ca, hắn đổ oan cho ta, ta thật sự không tham ô bạc!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!