Lỗ đương gia đá văng những viên đá bên đường, sau đó hung dữ hét lớn: “Tản!”
Mặc dù tốc độ của phương trận đã được cải thiện rất nhiều, nhưng dù sao vẫn không thể tự do hành động như đám thổ phỉ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám thổ phỉ chạy trốn.
“Thôi bỏ đi, tiên sinh nói rồi, chuyện gì cũng không thể hoàn mỹ 100% được, đỉnh Song Đà chạy rồi thì thôi”.
Trịnh Phương bất lực nói: “Cũng may núi Hổ Đầu đã bị chúng ta vây chặt rồi, cũng coi như không phí công, khuyên đầu hàng đi”.
“Đám thổ phỉ kia, mau ném hết vũ khí trong tay, ngoan ngoãn bò xuống đất cho ta!”
Phó thủ cao giọng hét lớn: “Ta chỉ cho các ngươi đến 20, nếu như đếm qua 20, các ngươi còn ai vẫn không bò xuống thì đừng trách ông đây ra tay độc ác!”
Nói xong liền dùng máy bắn đá để ra uy.
Chỉ là lần này không chỉ bắn vào hai đầu Trường Xà Câu mà trực tiếp bắn tới gần khu vực tập trung của thổ phỉ.
Sau khi thổ phỉ núi Thiết Quán bị Kim Phi tiêu diệt, thổ phỉ núi Hổ Đầu lúc rảnh rỗi thường thảo luận về chuyện này, không thể tránh khỏi việc nhắc tới máy bắn đá và cung hạng nặng.
Khi đó rất nhiều thổ phỉ đều không quá coi trọng, còn không nghĩ cách để đối phó với nó.
Nhưng khi vô số hòn đá rơi xuống như mưa xuống người họ, cuối cùng họ cũng nhận ra tâm trạng của thổ phỉ núi Thiết Quán khi đó.
“Một!”
“Hai!”
…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!