Cuối cùng cũng chạy kịp đến doanh trại sau núi trước khi Kim Phi xuất phát.
Mọi người ai cũng đều lòng ích kỷ, mặc dù hai người họ thường có mối quan hệ tốt với Khánh Mộ Lam, nhưng lúc này họ không muốn Kim Phi mạo hiểm để cứu Khánh Mộ Lam.
“Không được, Mộ Lam xảy ra chuyện, ta phải đi cứu”, Kim Phi bất lực nói.
Cho dù vì thân phận của Khánh Mộ Lam hay tình bạn với Khánh Hoài, y cũng phải cố gắng hết sức để cứu cô ấy.
“Ta biết phải đi cứu Mộ Lam tỷ, nhưng tướng công đừng đi được không?”
Đường Tiểu Bắc ôm chặt lấy cánh tay Kim Phi.
“Tiểu Bắc, buông tay ra đi, tướng công đã quyết định rồi”.
Quan Hạ Nhi càng hiểu Kim Phi hơn, vừa nhìn vẻ mặt của Kim Phi là nàng biết không khuyên được nên nhẹ nhàng kéo Đường Tiểu Bắc ra.
“Tướng công, chàng là đàn ông, chàng muốn làm gì, một người phụ nữ như ta không thể quản được nhưng xin tướng công hãy nghĩ đến ta và Tiểu Bắc, nếu chàng xảy ra chuyện gì, bầu trời của nhà chúng ta xem như sụp đổ”.
“Các nàng yên tâm đi, ta mặc giáp vàng lụa mềm, sẽ không sao cả. Được rồi, mấy người Lương huynh đi cả rồi, nếu ta còn không đi thì sẽ không đuổi kịp”.
Kim Phi đưa tay xoa đầu Đường Tiểu Bắc, sau đó mỉm cười với Quan Hạ Nhi rồi lên ngựa, dẫn theo thị vệ của mình, chạy ra khỏi doanh trại sau núi.
Trên đường đi, tốc độ của mấy người Kim Phi rất nhanh, lúc chạng vạng mấy chục người đã đến quận thành Quảng Nguyên.
Đại Tráng dẫn theo cựu binh, binh lính nữ đợi ở ngoài thành, Kim Phi và Trương Lương cưỡi ngựa chạy thẳng vào thành, đến phủ quận trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!