Dù lái thuyền có vì sự an toàn của Cửu công chúa thì nhiều nhất là hai ngày sẽ đến.
Nghĩ đến đây, Khánh Mộ Lam gấp gáp chạy đến chỗ Kim Phi.
“Tiên sinh, e là hôm nay ta không thể về làng Tây Hà với ngài rồi, Vũ Dương sắp đến, ta phải đến bến đò đón cô ấy”.
“Vũ Dương?”
Kim Phi hơi ngờ vực.
Đời trước y từng nghe nói đến Vũ Dương, nhưng nghe ý của Khánh Mộ Lam, hình như Vũ Dương là một người nào đó.
“Vũ Dương là con gái của bệ hà và Khánh phi cô cô, thái ấp ở huyện Vũ Dương, Dự Châu, phong hiệu cũng gọi là công chúa Vũ Dương”, Khánh Mộ Lam giải thích.
“Cửu công chúa điện hạ? Ta nhớ hình như cô ấy vẫn chưa có gia đình nhỉ, sao có thể ra khỏi kinh thành?”
Lạc Lan đã nhiều lần nhắc đến Cửu công chúa trong thư của mình, được biết Cửu công chúa là em họ của Khánh Mộ Lam, đã quan tâm rất nhiều đến công việc kinh doanh của thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, nhưng hề nhắc đến phong hiệu của cô ấy.
Nghe Kim Phi hỏi thế, Khánh Mộ Lam thở dài: “Cô ấy đến Kim Xuyên vì chuyện hôn sự”.
“Hôn sự?”, Kim Phi nói: “Cô ấy muốn đến Thổ Phiên à?”
“Sao tiên sinh biết?”, Khánh Mộ Lan ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này hệt như con rận bò trên đầu hòa thượng, rõ rành rành ra đó mà”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!