*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đội trưởng tiểu đội một lại đưa thuyền cứu sinh áp sát.
“Điện hạ, nô tì mạo phạm rồi!”
Thấm Nhi sợ đội trưởng tiểu đội một lại giở trò, nên vội kéo Cửu công chúa nhảy xuống từ truyền thuyền khách, đáp xuống thuyền cứu sinh một cách vững chắc.
Lúc này, những người khác cũng đã tập trung bên mạn thuyền.
Đội thị vệ cũng coi như làm hết trách nhiệm của mình, mãi cho tới lúc này vẫn đang ngăn cản người lái thuyền, đề phòng bọn họ lao về phía thuyền cứu sinh.
Tính kỷ luật này thật sự hiếm thấy bên trong quân đội Đại Khang.
“Châu Nhi, Thuý Nhi, hai người cũng lên thuyền đi! Đội trưởng Tần, ngươi đưa ba người kia lên con thuyền cứu sinh khác!”
Cửu công chúa ngẩng đầu nói.
Thuyền khách sắp chìm, mà thuyền khách thì cách vẫn còn xa, trên hai chiếc thuyền cứu sinh, mỗi chiếc đã có năm nhân viên hộ tống, nhiều nhất chở thêm được ba bốn người nữa là hết chỗ.
Đội trưởng đội thị vệ Tần Minh là người thứ ba của đại thống lĩnh Ngự Lâm Quân, nhà họ Tần vẫn luôn là người ủng hộ kiên định của hoàng tộc, vẫn nên những thị vệ và nô tì khác có thể bỏ mặc nhưng Tần Minh thì buộc phải cứu.
Còn Châu Nhi, Thuý Nhi giống như Thấm Nhi, đều là thị nữ theo bên cạnh Cửu công chúa, cũng là cao thủ được bồi dưỡng huấn luyện từ nhỏ trong hoàng gia.
Châu Nhi, Thuý Nhi nghe vậy vội nhảy lên con thuyền nhỏ.
Nhưng Tần Minh lại không có động tĩnh gì.
Khoảng cách giữa thuyền khách và mặt nước chỉ còn lại chưa đầy hai tấc, các thị vệ đa số đều không biết bơi, lại mặc giáp nặng, chắc chắn sẽ cùng chìm xuống đáy sông cùng với thuyền khách.