"Này. Leo." Draco bước vào phòng sinh hoạt chung, hắn chào hỏi Leo một cách thân thiện.
Leo quay đầu lại, vẫn như cũ dùng cái loại mỉm cười khách sáo, nhìn Draco và gật đầu. "Xin chào."
Draco đi ngang qua y và vào phòng của mình, Leo tiếp tục nhìn chằm chằm lò sưởi trong tường —— mặt trên của lò sưởi, cái con sư tử nho nhỏ kia.
Đêm qua khi y đi vào, Leo nhìn lò sưởi trong tường, y phát hiện gần đây có người đã sử dụng qua mật đạo này......
Y rũ mắt xuống, sẽ là ai đây? Mật khẩu để mở mật đạo này ngoại trừ y, thì chỉ có Godric, Rowena và Hufflepuff, ngoài ra y chỉ từng nhắc qua trong cuốn sổ nhật ký...... Đúng rồi, Dolores...... Vợ của cậu ta cũng biết chuyện này, vậy có thể là con cháu của cậu ta chắc cũng biết đến?
Sau một ngàn năm, thế giới phép thuật đã không tìm thấy được gia tộc Slytherin, như vậy thì con cháu của y đã sớm xuống dốc?
Leo không biết làm sao nên thở dài nặng nề một tiếng, cảm thấy buồn bã, hay là nên cảm thấy được giải thoát vì rốt cuộc không còn gánh trọng trách bảo vệ quý tộc Thuần huyết.
Y ngồi trên sô pha và tự nghĩ, vậy là có người vô tình mở ra được mật đạo, hay là trong số học sinh nhà Slytherin vẫn còn tồn tại con cháu của y?
Y lại nghĩ tiếp, sau đó, Godric có tìm thấy được mật đạo này hay không?
Y trầm mặc, sau khi y trốn đi, thì rốt cuộc cũng không có bất cứ tin tức nào về Hogwarts, Godric qua đời khi nào đây? Sau khi y trốn đi, sẽ còn có ai xây dựng một mật đạo để làm quà sinh nhật mỗi năm cho Godric
Không...... Bọn học sinh không có cái năng lực kia, Rowena cũng sẽ không làm như vậy, Hufflepuff cũng sẽ không...... Đây chính là quà sinh nhật mà tên kia thích nhất......
Không biết, khi hắn nhận được món quà, có nhớ tới y không nữa?
Bỗng nhiên trong ký túc xá nam có một tiếng đóng cửa thật mạnh, Leo cau mày ngẩng đầu lên —— thật là không có phong cách hành động của quý tộc ——được rồi, sau một ngàn năm học sinh nhà Slytherin khó có thể đạt được mức tiêu chuẩn hành vi quý tộc thấp nhất trong lòng vị quý tộc thuần khiết này.
Nhưng y cũng hiểu rõ hiện tại không phải là trước kia, y căn bản không có tư cách uốn nắn bọn học sinh và yêu cầu bọn họ kìm nén lại cảm xúc của chính bản thân, chỉ vì tiêu chuẩn hành vi của quý tộc —— Godric nói đúng, muốn cười thì cười muốn khóc thì khóc là một chuyện vô cùng hạnh phúc, lễ nghi nghiêm khắc của Slytherin thật sự khiến người khác giận sôi máu.
Y nhìn thấy vị thiếu niên có mái tóc màu bạch kim đi ra với khuôn mặt lạnh lùng, chiếc áo choàng dài màu đen quay cuồng sau lưng hắn như cơn sóng đen.
...... Bộ dáng tức giận cũng có chút cảm giác của quý tộc. Leo yên lặng nghĩ ở trong lòng, y nhìn Draco vội vàng đi ra phòng sinh hoạt chung.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!