Khuynh Diễm im lặng đứng trước siêu thị thực phẩm.
\[Kí chủ, cô...\] Hệ Thống run run gọi.
"Ta biết." Khuynh Diễm nhạt giọng đáp.
Con ngươi tĩnh lặng ẩn ẩn tia sáng.
Hai bàn tay cô siết chặt.
Trái tim đập mạnh từng hồi...
Con mẹ nó!
Tên ăn vạ kia lại muốn hủy diệt thế giới!!
\[Lúc nãy ta đã khuyên cô về nhà, cô lại chạy đến đây mua bánh làm gì? Kí chủ nhanh chân một chút đi! Chết chùm cả đám bây giờ!\] Hệ Thống sợ hãi, vừa trách móc vừa hối thúc.
Khuynh Diễm đạp vào cột điện bên cạnh.
Đang yên đang lành hủy thế giới cái gì!
Nhàm chán quá muốn tìm điểm nhấn sao?
Đồ ăn vạ khỉ gió!
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ còn muốn mắng đến khi nào? Chuyện quan trọng lúc này là lập tức về nhà đó có biết không!
—
Khuynh Diễm mở cửa, căn nhà một mảnh tối om, yên tĩnh đến nửa tiếng động cũng không có.
Cô hơi dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
Một bóng đen đột ngột xông đến, nhào vào lòng Khuynh Diễm.
Cô siết chặt hai tay, đè xuống bản năng muốn đánh người.
Chạy đến không nói trước một tiếng được sao?
Thiếu chút nữa đã kích thích phản xạ tự nhiên của ta.
Ốm yếu còi xương, ta đập một cú, chắc chắn bị ăn vạ đến đòi mạng.
"Chị... cuối cùng chị cũng về rồi..." Diêu Ý nhỏ giọng ủy khuất.
"Làm sao?" Ai bắt nạt mi? Ta đã cho người canh chừng cẩn thận, vẫn có kẻ xuyên tường trêu chọc mi sao?
Diêu Ý run rẩy nói: "Mất điện... em sợ."
Khuynh Diễm: "..." Con trai con lứa, mất điện đã sợ đến hủy diệt thế giới? Ta thật quá thất vọng về mi!
"Buông tay." Khuynh Diễm giơ tay đẩy người ra.
"Không buông, em sợ." Diêu Ý giữ chặt.
Khuynh Diễm bị siết đến ngạt thở, nhịn xuống, kiên nhẫn hỏi: "Cậu không buông, tôi làm sao đi kiểm tra điện?"
Diêu Ý chần chờ một lúc, hơi nới lỏng tay, nhưng vẫn không hoàn toàn buông ra.
Khuynh Diễm giữ chặt vai hắn đẩy mạnh sang một bên, xác định hắn không té ngã cô mới lùi lại, cách xa một khoảng an toàn.
"Đứng yên đó, qua đây tôi vứt cậu ra đường." Mi ôm thêm lần nữa ta lăn ra chết cho mi xem!
Có ai ôm lại siết ngạt người khác như mi không? Muốn ám sát ta sao?
"Chị..." Trong bóng đêm, giọng nói thiếu niên yếu ớt run rẩy: "Chị ơi, chị ở đâu?"
Khuynh Diễm hơi dừng lại, kẹo cao su rất bám, tuyệt đối không thể bước qua.
Cô đưa tay vào túi mò điện thoại, bật đèn pin.
Ánh sáng trắng rọi lên từ dưới cằm thiếu nữ, chiếu sáng nửa gương mặt, môi đỏ cong lên quỷ dị, giọng nói âm trầm: "Tôi ở đây."
Diêu Ý bị dọa ngã xuống đất, trán đập vào tủ giày, rạch ra vết máu.