Hệ Thống: \[...\] Không muốn nghe suy nghĩ của kẻ biến thái.
Xử lý xong củ gừng, thì tới cháu gái củ gừng.
Mạc Huyền sợ hãi lùi lại, Mạc lão lo lắng gào lên: "Đồng Khuynh Diễm, ngươi bỏ qua cho Tiểu Huyền, ta sẽ giúp ngươi đổi lại vận mệnh."
"Đổi vận mệnh?" Khuynh Diễm nghiêng đầu lặp lại.
"Đúng vậy! Ta sẽ để Tiểu Huyền trả phúc khí và thiên phú cho ngươi, từ đây chúng ta không ai nợ ai." Mạc lão vội vàng hứa hẹn.
Khuynh Diễm cười nhạt: "Mấy trăm mạng người ở Đồng gia đều chết không nhắm mắt, ông lại nói không ai nợ ai?"
Dù Đồng gia không liên quan đến cô, nhưng hai ông cháu Củ Gừng này liên tục đặt bẫy chơi cô.
Mượn danh nghĩa Đồng gia để thuận tiện đập Củ Gừng!
Mạc lão bị câu nói của Khuynh Diễm làm cho cứng ngắc tại chỗ, nhưng thấy cô lại bước về phía Mạc Huyền, ông ta liền liều chết ngăn cản.
"Vận mệnh chí âm sẽ mang đến đại họa. Ngươi cũng không muốn hại chết chúng sinh thiên hạ đúng không? Ta sẽ..."
"Không, ta muốn hại chết toàn bộ." Củ Gừng lại tỏ ra lõi đời.
Già nhúm nhăn nheo như mi mà mơ tưởng hiểu nổi ta?
Phàm nhân ngu xuẩn!
Mạc lão: "..." Tại sao cô ta lại không đi theo lẽ thường?
Hệ Thống: \[...\] Rốt cuộc khi nào kí chủ mới biết hướng thiện?
Mặc kệ Mạc lão nói gì, Khuynh Diễm đều không lay động, đi đến đánh Mạc Huyền một trận trước mặt ông ta, khiến ông ta phẫn hận đến hai mắt vằn vện tia máu.
Khuynh Diễm phủi tay ra về, để lại một già một trẻ nửa sống nửa chết phía sau.
Trước khi đi cô còn mỉm cười nhắn nhủ, Ngọc Ảnh nằm trong tay cô, hoan nghênh bọn họ đến Đông Thanh Tông, cô sẵn sàng ứng chiến.
Mạc lão tức tới nội thương, khí huyết đảo ngược, lâm vào hôn mê.
—
Khuynh Diễm nướng củ gừng về thì trời cũng đã tối.
Cô vừa nhảy qua cửa sổ liền nhìn thấy bóng trắng ngồi ở chiếc bàn giữa phòng.
Căn phòng tối om vẫn chưa thắp đèn, bóng trắng tóc dài đen đang quay lưng về phía cô, Khuynh Diễm suýt chút nửa bật ngược rớt ra ngoài cửa sổ.
"Sư phụ không biết đốt đèn à?" Mi cố tình hù tiểu thiện lương ta đúng không?