Khuynh Diễm đánh ngất Miên Tửu, động tác cực kỳ dứt khoát thô bạo.
Hắn vừa ngã xuống, phần ý thức mất đi, oán khí liền theo sau giảm mạnh.
Hắc Khuyển câm nín luôn rồi.
Nó kêu cô ngăn cản đại nhân vật bùng nổ oán khí, cô khuyên hắn dỗ hắn không được sao, mắc gì giơ tay liền đánh người ta vậy?!
Kỷ Ôn nhìn thấy hành động của Khuynh Diễm, không khỏi kín đáo giơ tay bưng lấy cổ mình.
Tiểu tỷ tỷ đúng là tàn nhẫn!
Đang yên đang lành cùng người ta xem ti vi, tự dưng lại đánh người ta? Cô là máu S ngầm sao?
Kỷ Ôn tự giác lùi lại xa một khoảng.
Khuynh Diễm không nhìn đến hắn, ôm Miên Tửu một mạch đi vào phòng.
Nhưng không phải vào phòng Miên Tửu, mà là vào phòng cô.
Kỷ Ôn: "..."
Hình như hắn vừa chứng kiến một tội ác nào đó, nhưng một đứa trẻ như hắn không đủ dũng khí để ngăn lại.
—
Miên Tửu mơ màng tỉnh dậy, không chỉ đầu đau nhức, mà thân thể cũng mệt mỏi rã rời.
Hắn ngẩn người một lúc lâu, giơ tay xoa xoa cổ mình, cảm giác cứ như đã bị người ta đánh vậy...
Chợt Miên Tửu khựng lại, đây không phải phòng hắn! Là phòng của Tiểu Hỉ!
Nhanh chóng kéo chăn ra nhìn thân thể mình, vẫn mặc quần áo.
Nhẹ nhõm thở phào một hơn, sau khi thở xong... không hiểu sao lại thấy có chút thất vọng.
Miên Tửu ngồi dậy cẩn thận xếp chăn nệm, sau đó mới chậm chạp đi ra khỏi phòng.
Cạch.
Cửa chính mở ra, Khuynh Diễm xách theo các túi vật dụng linh tinh từ bên ngoài trở về.
"Tiểu Hỉ, tại sao tối qua tôi lại ngủ ở phòng em?" Miên Tửu đi đến cầm túi giúp cô, có chút nghi hoặc hỏi.
Khuynh Diễm không muốn nhiều lời, trực tiếp quyết định: "Từ nay anh ngủ ở phòng tôi."
Để tránh mi đột nhiên lên cơn, đang yên đang lành liền đùng đùng hủy diệt thế giới!
Ngủ với ta, để ta trông chừng mi.
Ý của Khuynh Diễm là muốn Miên Tửu ngủ cùng cô, nhưng hắn lại hiểu thành hai người đổi phòng cho nhau.
Hắn đến phòng cô ngủ, còn cô sang phòng hắn ngủ.
Miên Tửu thấy hơi ngại vì đã ở nhà cô, mà còn chiếm phòng cô, nên hắn tỏ ý từ chối: "Em không cần đổi phòng với tôi, phòng ngủ cho khách hơi nhỏ, sẽ rất bất tiện, tôi lo em không thoải mái."
Đuôi lông mày Khuynh Diễm khẽ nhếch lên.
Này...
Tiểu ăn vạ là đang gián tiếp nói cho cô biết, một tuần qua cô để hắn ở phòng nhỏ, rất bất tiện, hắn cực kỳ không thoải mái sao?
"Anh không thích ở phòng nhỏ, sao lúc trước không nói với tôi?"
Một cái phòng mà thôi, mi không thích thì ta đổi cho mi.
Cần gì để tích tụ oán khí rồi hủy diệt thế giới chứ! Có biết ta ngăn cản vất vả lắm không?
Hắc Khuyển: [...] Cô giơ tay liền đập vào gáy người ta một phát, xin hỏi vất vả chỗ nào?
Miên Tửu hơi chột dạ, quả thật hắn có để ý chuyện phòng ở, nhưng không phải vì kích thước phòng lớn nhỏ, mà là hắn ngầm so sánh ghen tị với Kỷ Ôn.
Ngón tay giấu dưới góc áo hơi bấu vào nhau, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không có việc gì, Miên Tửu nói: "Tôi thấy rất tốt, không có gì không thích cả."
Khuynh Diễm mơ hồ cảm thấy không vui.
Lúc cô vừa mới gặp Miên Tửu, hắn không phải dáng vẻ thế này.
Hắn gây sự vô cớ, yêu ghét rõ ràng, không ngần ngại bày tỏ sự ghen tị với một cái máy tính bảng.
Mặc dù lúc đó hắn náo đến có chút phiền, nhưng dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của hắn ở hiện tại, còn làm cô thấy không thoải mái hơn.
"Miên Tửu, anh sợ tôi sao?" Giọng nói Khuynh Diễm vẫn nhàn nhạt tùy ý, nhưng ánh mắt lại khóa chặt trên người Miên Tửu, như muốn nhìn ra cảm xúc thật của hắn.
"Tôi không sợ em." Hắn chỉ sợ làm trái ý cô.
Vì hắn đã đối xử không tốt với cô, nên hắn không dám tùy hứng làm loạn như trước.
Hắn sợ cô sẽ ghét hắn.
Khuynh Diễm không nói thêm gì nữa.
Miên Tửu cũng im lặng, không khí trong phòng dường như có chút căng thẳng, pha lẫn chút ngột ngạt.
Qua một lúc lâu sau, Miên Tửu mới thấp thỏm đề nghị: "Buổi tối... tôi pha sữa cho em uống, được không?"
Cô im lặng mấy giây, sau đó nói: "Ngày mai tôi dẫn anh đi khám mắt."
Miên Tửu: "..."
"Anh nhìn kiểu gì mà thấy tôi thân thiết với thằng nhãi ranh kia? Hôm trước dầm mưa làm não anh bị hỏng mạch điện rồi à?"
Miên Tửu: "..."
Hắc Khuyển: [...] Giờ thì nó không thể xác định, kí chủ là đang quan tâm đại nhân vật, hay là đang nói móc người ta nữa?
Khuynh Diễm là đang nói móc Miên Tửu, bởi vì hắn liên tục hỏi cô những câu liên quan đến Kỷ Ôn.
Đang ở bên cạnh cô, mà lại đi để tâm vấn đề của kẻ khác, như vậy là có ý gì?
Miên Tửu phát hiện Khuynh Diễm đột nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ lạ, phân vân thử lên tiếng hỏi: "Tiểu Hỉ, sao em... ưm..."
Tiếng nói bị cắt đứt, thiếu niên ngơ ngác nhìn người trước mặt, ngón tay mê man che lên môi mình.
"Em... vừa làm gì tôi vậy?"
Khuynh Diễm cực kỳ đương nhiên nói: "Hôn anh."
"Sao em lại hôn tôi?"
"Muốn hôn anh còn cần lý do gì? Anh không phải là của tôi sao?"
Miên Tửu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai nói tôi là của em chứ..." Cô còn chưa xác định quan hệ với hắn đâu, làm người máy không thể quá dễ dãi, nếu không sẽ bị nhân loại lừa.
Khuynh Diễm híp mắt. Không phải của cô? Vậy thì là của ai!
Ngừng lại hai giây, lần nữa nghiêng người đến muốn hôn lên môi Miên Tửu.
Nhưng ngón tay hắn vẫn đang đè trên môi, tạo thành vật cản trở cô, vì vậy Khuynh Diễm trực tiếp hôn luôn ngón tay hắn.
Đầu ngón tay vừa bị đôi môi mềm mại chạm vào, đáy lòng Miên Tửu liền nóng đến lợi hại, bối rối muốn rút tay về.
Nhưng không thể, bàn tay hắn bị Khuynh Diễm giữ lấy, kéo sát đến bên môi cô, những nụ hôn nhẹ nhàng lần lượt chạm lên từng ngón tay hắn.
Ánh mắt cô nghiền ngẫm khóa chặt gương mặt hắn, như muốn nhìn rõ từng biểu tình của hắn.
Miên Tửu thấy hơi khó thở... không phải khó thở, mà là đáy lòng như có gì đó đang chậm rãi cháy lên.
Khóe môi thiếu nữ trước mặt hơi cong cong, lần nữa hôn lên bàn tay hắn, giọng nói không rõ ý vị pha lẫn dụ hoặc, cười hỏi hắn: "Thích không?"
Thích.
Rất thích.
Nhưng mà... nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải sẽ bị lừa ăn sạch sẽ không?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!