Miên Tửu mở mắt, ký ức tối qua ồ ạt ùa về, da mặt bất giác nóng đến bỏng rát.
Nhưng chỉ là cảm giác của hắn, bởi vì khi hắn sờ lên, mặt hắn không nóng cũng không đỏ, sự nóng bỏng kia chỉ đến từ trong đáy lòng.
Đưa mắt nhìn qua cô gái đang ngủ say bên cạnh, ánh nắng chiếu vào từ cửa kính, tia sáng mỏng nhẹ dát lên làn da cô, đầu vai nhỏ mềm mại lộ ra bên ngoài lớp chăn.
Miên Tửu như bị ma xui quỷ khiến vươn tay tới, chạm vào người cô.
Xúc cảm mềm mại khiến hắn muốn dừng cũng không thể dừng lại được...
Khuynh Diễm đang ngủ thì chợt nhận thấy có một thứ khô khốc tiến vào, cô cau mày tỉnh giấc: "Mới sáng sớm anh náo cái gì?"
Nhưng cô không biết, giọng nói nửa tỉnh nửa mê này chính là âm thanh khích lệ Miên Tửu, lời phàn nàn của cô vào tai hắn đều biến thành, 'trời sáng rồi chúng ta tiếp tục đi anh'.
Buổi tối Khuynh Diễm hào hứng bao nhiêu thì buổi sáng cô lại lười biếng bấy nhiêu.
Đến nhấc tay cô còn lười động, chứ nói chi đến việc đè Miên Tửu xuống giường như tối qua.
Kết quả chính là Miên Tửu nhân thời cơ chiếm lợi, hăng hái đảo chính nằm trên, đem Khuynh Diễm đè xuống.
Đảo chính đến lần thứ ba thì bị đá văng khỏi giường!
Khuynh Diễm ném gối vào đầu hắn. Cẩu nam nhân! Mi nói chỉ một lần liền để ta tiếp tục ngủ! Đây là một lần của mi?
Tối qua có bao nhiêu e thẹn, bây giờ sự e thẹn của mi đâu?
Miên Tửu ngồi bẹp dưới đất, giơ tay xoa xoa trán, ngơ ngác phát hiện, tại sao hắn... không sợ bị đánh nữa?
Trước đây khi Khuynh Diễm ở trong thân thể người máy tí hon, cô đánh hắn cũng chỉ tạo ra vết đỏ nhỏ xíu.
Đó là lần đầu tiên hắn phát hiện sẽ có lúc chuyện bị đánh không làm hắn sợ hãi.
Vì vậy hắn mới thích người máy tí hon, cô sẽ không làm hại hắn, sẽ chọc hắn vui vẻ.
Nhưng hiện tại cô đã trở về thân thể con người, tại sao cô đánh hắn, nhưng hắn lại không sợ?
Hắn thậm chí còn cảm thấy... tự hào, vui vẻ, bị đánh cũng rất tốt.
Miên Tửu tự sờ trán mình. Người máy cũng sẽ bị bệnh sao?
—
Khuynh Diễm ngủ đến trưa, mới chậm chạp ra ngoài ăn cơm.
Miên Tửu hôm nay rất ngoan ngoãn, cơm bưng nước rót cho cô, vui vui vẻ vẻ quấn quýt lấy cô, sau đó còn chủ động bóp vai mát xa giúp cô.
Mọi chuyện đều rất tốt đẹp, cho đến khi Khuynh Diễm được mát xa đến quá thoải mái, lỡ lời nói: "Qua bên trái một chút, Diệp Nhiên."
Bàn tay đang xoa vai cô lập tức khựng lại.
Không khí trong phòng giảm xuống đến âm độ.
"Diệp Nhiên là ai?" Giọng nói không chút cảm xúc vang lên từ sau lưng Khuynh Diễm.
Cô lập tức nhanh chóng phản bác: "Hả? Diệp Nhiên nào? Anh nói gì tôi không hiểu?"
Miên Tửu: "..." Cô cho rằng hắn bị lãng tai sao?
Hắn đã nghe rất rõ ràng!
Tối qua vừa ngủ với hắn, hôm nay đã gọi tên người khác!
Một tháng sau đó, Khuynh Diễm không được chạm vào Miên Tửu.
Hiện tại đừng nói là ngủ, cho dù ôm một cái... không phải, nắm tay một cái, hắn cũng không cho cô.
Hắn nói nếu cô muốn chạm vào hắn, thì dẫn Diệp Nhiên đến đây gặp hắn!
Khuynh Diễm: "..." Ta đào đâu ra Diệp Nhiên cho mi?
Miên Tửu lặp đi lặp lại nhiều đến mức, ngay cả Kỷ Ôn và Hàn Tố Ly cũng biết sự tồn tại của Diệp Nhiên.
Mỗi ngày bọn họ đều đi theo chê trách Khuynh Diễm, nói cô làm vậy là không đúng, tra nữ một chân đạp hai thuyền, lừa gạt thiếu niên mới lớn người ta.
Khuynh Diễm: "..." Ta đạp hai thuyền?
Hiện tại ta còn không có thuyền mà đạp! Tiểu ăn vạ có cho ta đạp miếng nào đâu!