Đây là lựa chọn của chính hắn, sau này khi hắn khôi phục ký ức về thế giới hiện thực, tốt nhất đừng ăn vạ cô.
Triêu Dã rõ ràng run chân lùi lại một bước.
Hắn sợ đau.
Nhưng ngay sau đó lại tiến lên ba bước: "Ngươi tới đi, đừng phí lời vô nghĩa!"
Khuynh Diễm đang bị xuân dược giày vò, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ "hôm nay ta lên sa trường tử trận" của Triêu Dã, cô liền không nhịn được muốn cười.
Lụa trắng tung bay, đánh thành một đường cong đẹp mắt trong không khí.
Lớp trung y khoác hờ lên thân thể Khuynh Diễm, cô nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm.
Giọt nước trên người thấm qua y phục, mái tóc dài uốn lượn ướt đẫm đầu vai.
Ánh nến khẽ lay động, hắt lên vách tường chiếc bóng mông lung kiều diễm.
Cô vẫn đứng yên nơi đó, cánh môi khẽ nhếch, nhàn nhạt nói: "Không sợ thì lên giường đi."
Triêu Dã co co chân, giống như đang phân vân hiện tại chạy còn kịp không.
Nhưng cuối cùng vẫn hùng dũng nằm lên giường, tay chân ngay đơ như xác chết đông cứng vạn năm.
Khuynh Diễm nằm đè lên người hắn, hơi thở Triêu Dã lập tức tắc nghẽn.
Không được rồi, hắn thực sự sợ bị chó cắn!
"Bệ hạ muốn tự cởi y phục hay muốn ta cởi thay người?" Giọng nói từ tốn vang lên trên đỉnh đầu Triêu Dã.
Thái độ Khuynh Diễm ổn định vững vàng, làm hắn cũng ít đi một phần khẩn trương.
Triêu Dã tự nhủ, hắn là hoàng đế, dù hiến thân vì đại nghĩa thì vẫn phải giữ lại tôn nghiêm.
Y phục này, hắn sẽ tự cởi!
Triêu Dã quyết tâm dữ dội, nhưng ngón tay quá run, không cởi ra được.
Có mỗi một chiếc nút nhỏ, mà trượt đi trượt lại hơn mười lần, đến cuối cùng nút áo bị hắn kéo đứt, lăn dài trên mặt đất.
Khuynh Diễm nhìn thấy liền thở dài, hơi nhỏm người dậy: "Bệ hạ sợ thành như vậy, cần gì phải miễn cưỡng lôi kéo ta? Người ra ngoài đi."
Nhưng Triêu Dã lập tức giữ cô lại, âm thanh run rẩy yêu cầu: "Ngươi... ngươi cởi giúp trẫm."
Còn nữa, trẫm muốn chạy lắm rồi, ngươi nhanh lên trước khi trẫm đổi ý được không?
Từng kiện y phục rơi xuống nền nhà, nụ hôn nhẹ nhàng chạm lên môi, Triêu Dã khẩn trương đến không thể hít thở.
Nếu hắn đang trong thân thể nam nhân, hắn sẽ không hoảng loạn thế này.
Nhưng trớ trêu là, hắn lại ở trong thân thể nữ tử, một người nam nhân chân chính, sẽ cần bao nhiêu dũng khí để chấp nhận cho đối phương tiến vào bên trong mình?
Tất cả những gì hắn làm, đều bởi vì không muốn Khuynh Diễm yên lặng một mình chịu đau đớn.
Hắn muốn để cô biết, dù là vui sướng hay thống khổ, đều có hắn ở đây san sẻ cùng cô.
Khuynh Diễm nhẹ nhàng hôn lên vành tai Triêu Dã, giọng nói trầm tĩnh trấn an hắn: "Đừng sợ, cứ giao cho ta, ta sẽ không tổn thương người."
Bàn tay cô nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan xen vào nhau, vừa vặn sít sao không chút khe hở dư thừa.
Nụ hôn rơi dọc xuống thân thể, từ đầu đến cuối Khuynh Diễm đều rất dịu dàng. Mỗi một cái chạm, mỗi một nụ hôn của cô, đều khiến Triêu Dã an lòng tin tưởng.
Hắn hơi ngẩng đầu, chủ động hôn lên đôi mắt cô, ngón tay cẩn thận phác họa hàng mi cong dài.
Thể xác chỉ là vật chất ngụy trang, một dạng thực thể để tồn tại ở thế giới này.
Người mà hắn thật sự muốn gần gũi, là linh hồn thiếu nữ ngự trị bên trong.
Thân thể của hắn, lòng tự tôn của hắn, tình cảm của hắn, mọi thứ đều có thể đem giao cho cô.
Bởi vì cô đã nói, sẽ không tổn thương hắn.
Và còn bởi vì, hắn muốn dùng cách riêng của chính mình, để ở bên cạnh bảo vệ cô.
Nhưng sự hòa hợp tốt đẹp và cảm xúc thăng hoa trong Triêu Dã, đều chỉ duy trì được đến thời khắc trước khi ấn ký thủ cung sa biến mất.
Vào lúc nỗi đau xé rách lan tràn, hắn liền biết mình bị lừa rồi.
Cái gì mà cứ giao cho ta, ta sẽ không tổn thương người, đều là giả dối! Đau đến giọt lệ thấm ướt khóe mắt, đau đến muốn chết cho xong!
Liễu Khuynh Diễm là một tên đại lừa đảo!
*
Khuynh Diễm: "Nhớ kỹ, đây là lựa chọn của anh, sau này trở về hiện thực đừng có mà ăn vạ."
Tịch Dạ: "Được, lựa chọn của tôi. Thế giới sau tôi sẽ lựa chọn nương nhờ cửa Phật, xuất gia tu hành."
Khuynh Diễm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!