Trận địa đầu người chỉ trong chớp nhoáng đều bị thiêu cháy thành tro, không gian lần nữa khôi phục yên tĩnh, trước mặt là lối đi bằng phẳng sâu hun hút hướng vào bóng đêm.
Tử Liên chủ động tiến lên dẫn đường.
Đoạn tiếp theo vẫn có vài yêu vật tấn công, nhưng đều do Tử Liên tự mình giải quyết.
Hắc Khuyển nhắc nhở Khuynh Diễm mau giúp đỡ đại nhân vật, ghi điểm anh hùng cứu... khụ, không phải, ghi điểm mỹ nhân cứu anh hùng.
Nhưng cô lại chỉ ngồi một bên nhàn nhã nhìn hắn, không hề muốn động tay.
Bởi vì... dáng vẻ tiểu ăn vạ trừ yêu rất đẹp mắt!
Ngón tay thanh mảnh ném bùa chú, môi mím lại tập trung, ánh mắt thong dong kiêu ngạo, rất có khí chất!
Rất soái!
Đáng ghi vào lịch sử!
Hắc Khuyển: [...] Chỉ có hai từ dùng để miêu tả kí chủ lúc này.
Nông cạn!
Khuynh Diễm vốn đang trong trạng thái thấy sắc mờ mắt, thì chợt phát hiện có bóng người phóng tới đánh lén Tử Liên từ phía sau.
Tàn ảnh trắng cấp tốc hiện lên, tốc độ di chuyển của tiểu hồ ly nhanh đến không kịp quan sát, chỉ nghe tiếng móng vuốt sắc bén cào xuống.
Rơm rạ tung bay khắp trời.
Thì ra thứ tấn công Tử Liên, không phải là người, mà là hình nộm bù nhìn bằng rơm rạ.
Nó được dựng lên khuôn thân thể và mặc quần áo giống y hệt con người, sau khi bị Khuynh Diễm cào nát, nó liền ngã xuống như không hề có lực công kích.
Nhưng Tử Liên ở bên kia lại lo lắng kêu lên: "Tiểu hồ ly, mau tránh xa nó!"
Hắn vừa dứt lời, bên trong hình nộm lập tức bắn ra dây leo cuốn lấy cổ chân Khuynh Diễm.
Ngay khi nó sắp chạm vào cô, móng vuốt sắc bén liền chém đứt nó!
Hơn mười hình nộm dàn trận vây xung quanh cô, dây leo chui ra từ giữa miệng bọn chúng, kết thành mạng lưới như tơ nhện, dày đặc từ trên cao chụp xuống.
Tử Liên đứng cách Khuynh Diễm chỉ năm bước chân, nhưng lại bị yêu vật rối ren cản đường.
Hắn vội thủ quyết linh khí thành hình lưỡi kiếm, xuyên qua không trung chém vào giữa mạng nhện dây leo, cắt ra đường lui cho Khuynh Diễm.
Lửa đỏ từ phía cô ném tới, đốt cháy đoạn dây leo sắp đâm vào sau lưng hắn.
Khuynh Diễm bực bội nhắc nhở: "Anh tự lo cho mình đi." Ai kêu anh chém dây leo giúp tôi? Suýt nữa thì anh bị nó đâm rồi đấy!
"Vậy em cũng tự lo cho mình đi!" Tử Liên lớn giọng gắt lại. Suýt nữa thì em bị lưới dây leo nuốt rồi, em tốt hơn tôi sao?
Nhưng Khuynh Diễm không có nhiều thời gian đôi co với Tử Liên, bởi vì số lượng hình nộm dây leo tràn ra quá nhiều.
Dù chúng chỉ đến để cống nạp mạng, thì cô vẫn có thể nhận thấy rõ ràng, chúng đang cố ý kéo giãn khoảng cách giữa cô và tiểu ăn vạ.
Khuynh Diễm nâng móng vuốt, ngọn lửa xuyên qua rơm rạ đốt trụi đám dây dữ tợn đang cuốn lấy Tử Liên, tiêu diệt chúng bằng tốc độ nhanh nhất, không để chúng đạt được mục đích chia cắt.
Nhưng không ngờ thời điểm yêu vật bị hủy, thân thể Khuynh Diễm cũng lập tức biến mất giữa hư không, mọi chuyện xảy ra đột ngột đến mức cô không kịp phòng bị.
"Tiểu hồ ly!"
Tiếng gọi hoảng hốt lo lắng của Tử Liên là âm thanh cuối cùng mà Khuynh Diễm nghe được.
Sau đó, tối đen như mực, vắng lặng đến trống rỗng.
Khuynh Diễm cẩn thận sờ xung quanh thăm dò, diện tích cô bị nhốt vô cùng chật hẹp, bốn chân đều phải co rút đến đau nhức.
Có lẽ cô đã bị hút vào pháp bảo bắt yêu, hình dạng này chắc là... một chiếc hộp?
Khuynh Diễm thử dùng móng vuốt cào xuống, chất liệu sắt thép quá rắn chắc, không cách nào đục thủng.
Không đục được, thì đốt!
Sắt thép dù cứng đến đâu, gặp nhiệt độ cao cũng phải tan chảy, cô không tin không hủy nổi thứ đồ chơi này!
Phải nhanh chóng tìm tiểu ăn vạ, không có cô ở bên, chắc chắn hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Lửa đỏ cháy sáng trong lòng hộp, liếm lên lớp kim loại rỉ sét...