"Cô... cô sắp về chưa?" Tần Ưu ngập ngừng nhỏ giọng hỏi.
"Có việc gì?" Khuynh Diễm liếc nhìn đồng hồ, mới chín giờ tối. Cả ngày không gặp ta nên thèm ăn vạ sao?
"Không có gì." Tần Ưu khẽ nói: "Tôi chờ cửa cô."
"Không cần, cậu ngủ trước đi." Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, lại nói thêm: "Đừng gọi điện cho tôi."
Ta đang làm đại sự, mi lằng nhà lằng nhằng chỉ tổ kéo chân ta.
"Xin lỗi... sau này tôi sẽ không gọi nữa."
Nghe Tần Ưu nói như thế, tự dưng đáy lòng Khuynh Diễm lại có chút bực bội.
"Muốn gọi thì cứ gọi." Khuynh Diễm buông một câu, không đợi Tần Ưu đáp, cô đã trực tiếp tắt máy.
Đám người cảm thấy sau khi con nhóc này nghe điện thoại thì áp suất trong phòng đột nhiên giảm xuống rất thấp, bọn họ hít thở cũng sinh gian nan.
Khuynh Diễm đè cỗ táo bạo dưới đáy lòng xuống. Không chơi đùa với đám thỏ đế này nữa, phải nhanh giải quyết để còn về.
Về làm gì?
Đương nhiên là để ngủ rồi.
Buồn ngủ ghê luôn.
Rầm!
Khuynh Diễm một phát đá gãy ghế, đầu óc dần tỉnh táo lại.
"Tạo phản, an toàn rời khỏi đây. Không phản, tôi thả linh hồn các người đi, để thân thể nguội lạnh lại."
Khuynh Diễm liếc mắt nhìn người đàn ông áo đen, nhếch môi cười nhạt.
"Đừng tự đánh giá cao mình, kẻ thù của các người cũng không phải để trưng."
Người đàn ông bị chậm nửa nhịp, một lúc sau mới hiểu được ý của Khuynh Diễm. Nếu không tạo phản, cô không chỉ giết ông ta, mà còn bắt tay với kẻ thù ông ta lật đổ lão Bành.
Vậy chẳng phải địa bàn của ông đều mất trắng sao?!
Mẹ nó chuyện này không được!
Giang sơn gầy dựng bằng xương máu, không cho phép rơi vào tay kẻ thù! Có chết cũng phải đội mồ sống dậy mà giành lại!!
Nhưng mà...
"Tại sao cô chọn chúng tôi?" Người bình thường không phải đều tìm kẻ địch của kẻ địch sao?
Khuynh Diễm bày tỏ cô không muốn trả lời câu hỏi thiểu năng này.
Bại trong tay kẻ địch đau một, nhưng bại trong tay người mình tin tưởng đau mười.
Đạo lý đơn giản này cũng không hiểu?
Hỏi sao cả đời chỉ làm tiểu đệ quèn!!
"Nói nhiều như thế, rốt cuộc có phản hay không?" Khuynh Diễm mất kiên nhẫn đập đập súng.
Người đàn ông cắn răng: "Phản!" Dù sao cũng không còn lựa chọn nào khác, phản thì phản thôi!
Không hiểu sao ông ta có một ý nghĩ hoang đường rằng, chỉ cần đứng về phía cô gái này, kẻ thắng cuộc cuối cùng sẽ là ông ta.
Bệnh điên cũng có thể truyền nhiễm sao?
Khuynh Diễm nhếch môi: "Sớm đồng ý đã không phải ăn đau rồi."
Đám người: "..." Đang ngủ ngon lành bị trói gô lại bắt tạo phản, có thể đồng ý sao?!
"Được rồi, xong chương một, bây giờ sang chương hai." Khuynh Diễm giơ ngón tay lên, hơi hất cằm: "Muốn tôi giúp các người cũng được, nhưng mà có một điều kiện."
Đám người: "..." Bọn họ yêu cầu cô ta giúp tạo phản sao? Bọn họ là bị ép! Bị cô ta ép đó!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!