\[Đây là tấm lòng chân thành của ta dành cho kí chủ mến thương, tất nhiên là miễn phí rồi.\] Hệ Thống cười đến cực kỳ thật thà.
Khuynh Diễm nghiêm túc cân nhắc.
Giọng điệu kia của nó...
Thôi ta chìm vậy.
Nhưng cô còn chưa kịp chìm, đã có một thứ kì quái xuyên qua da thịt chui vào cơ thể, cảm giác lạnh lẽo ập đến, đông cứng xương tủy.
Khuynh Diễm cắn răng, xúc động muốn đánh người dâng lên mãnh liệt.
\[Hồi Lực Đan đã dùng nha kí chủ.\] Hệ Thống vui vẻ cổ vũ: \[Ta giúp cô hồi phục thể lực rồi, kí chủ hãy cố tiếp tục sống, đừng từ bỏ nha!\]
Sống cái con mẹ mi!
Lạnh quá! Đời ta ghét nhất là lạnh!
Đồ con chó thiểu năng!!
Hệ Thống: \[! ! !\] Nó ghét nhất là chó! Sao kí chủ cứ chọc vào nỗi đau có nó vậy? Cô không có lương tâm sao?
Gió vù vù lướt qua bên tai, sóng biển trở nên dữ dội, ào ào đẩy Khuynh Diễm về một phương hướng.
Nước biển giằng xé mãnh liệt, như quái vật há cái miệng đen ngòm, liên tục nhấn chìm cô xuống, sau đó lại đẩy cô nổi lên.
Chốc chốc, quái vật này còn xoáy mạnh từng vòng, làm Khuynh Diễm liên tưởng đến hình ảnh máy giặt đang xử lý quần áo.
Cô cố ổn định thân thể, hai mắt nhuộm một màu đỏ ngầu, tay chân lạnh băng, đáy lòng dần nhen nhóm lên một ngọn lửa...
Mẹ nó thù này ta mà không báo thì Hệ Thống là con chó cụt đuôi!
\[! ! !\] Đòi báo thù nó còn mắng nó là chó! Kí chủ đừng có hiếp người... hiếp thống quá đáng!
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc trời yên biển lặng.
Bên tai vang lên tiếng nhạc ồn ào và âm thanh đùa giỡn náo loạn, Khuynh Diễm ngẩng đầu, trước mặt là một chiếc du thuyền tư nhân.
Cô nhanh chóng bơi đến, bám vào bên hông thuyền, nhảy lên.
Lạnh chết mất!
\[Nhiệm vụ thế giới: Một giây thở, một giây cản trở Diêu Ý.\] Hệ Thống đột ngột ngoi ra phát nhiệm vụ.
Diêu Ý? Ai??
\[Đại nhân vật, hủy diệt thế giới, hiến dâng linh hồn.\] Hệ Thống niệm từ khoá quen thuộc: \[Kí chủ đã nhớ ra chưa?\]
Khuynh Diễm khựng lại. Sao lần này xuất hiện sớm vậy?
\[Đều là duyên đó a kí chủ! Khi nãy cô chịu bơi về hướng sáu giờ thì đã qua một kiếp rồi.\]
"Ý mi là qua thế giới tiếp theo?"
Hệ Thống: \[. . .\]
Khuynh Diễm kiểm tra một vòng du thuyền, khoang lái và cabin không có ai, tất cả người đều tập trung trên boong phía trước, âm thanh đinh tai nhức óc cũng từ đó phát ra.
"Nhóc con, mau qua đây!" Giữa tiếng nhạc ồn ào, vang lên giọng đàn ông ồm oàm đầy bỡn cợt.
Đối diện gã là đứa bé trai khoảng mười một, mười hai tuổi, đang nép sát vào lan can thuyền.
Áo thun trắng bao bọc lấy dáng người nhỏ bé, gò má tái xanh yếu ớt, sợi tóc mềm mại run rẩy trong gió biển, đôi mắt non nớt toát ra mấy phần căm hận.
"Thật là không ngoan đó nha! Mau đến đây, đừng để anh nói đến lần thứ ba nhé!" Gã đàn ông mặc áo hoa hòe hơi bất mãn.
"Nhóc con, nghe lời thì lát nữa Diệp thiếu sẽ nhẹ nhàng với cậu nha."
"Ha ha! Được Diệp thiếu để mắt là rất may mắn đấy."
"Tôi thấy thằng nhóc này là được voi đòi tiên đây mà, ha ha ha!"
Những gã đàn ông còn lại ngoác miệng cười lớn, ánh mắt đầy cợt nhã, trong tay mỗi người đều đang ôm một đứa bé trai.
Mấy đứa bé sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn, không có sợ hãi, cũng không có oán hận, như con rối đã hoàn toàn chết lặng.
\*\*\*
Ở mấy vị diện đầu, Khuynh Diễm bị ràng buộc bởi khế ước linh hồn, nên hành động gặp nhiều hạn chế.
Muốn xem sức mạnh chân chính của tỷ tỷ thì hãy chờ về sau a. Hệ Thống cũng chỉ kiêu ngạo được lúc này thôi, cho nên, đừng có ghét nó nha\~
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!