Kì thật Khuynh Diễm cũng không tìm kiếm gì, cả buổi sáng gác chân ngồi trên ghế đá, uống hơn mười hộp sữa chua.
Người vất vả lăn lộn bảy bảy bốn chín hiệp tìm kiếm là Đường Bưu.
Sau mấy tiếng mệt mỏi, cuối cùng lực lượng tiểu đệ hùng hậu của Khuynh Diễm cũng tìm được tiểu cẩu Mật Đào.
Khuynh Diễm bước đến, nhìn con chó đang ngã chật vật dưới hố cát.
Đường Bưu cúi người bế Mật Đào lên, hoang man hướng đến Khuynh Diễm.
Đã tìm được rồi, Đại tỷ không định bế người ta... không phải, bế cẩu ta một miếng sao?
Khuynh Diễm liếc mắt ghét bỏ.
Muốn cô bế chó là chuyện không thể nào! Từ chối tiếp xúc!
Mật Đào nằm trong lòng Đường Bưu, bị khí thế bừng bừng toát ra từ Khuynh Diễm dọa sợ, rũ tai cụp đuôi, miệng ăng ẳng ủy khuất.
—
Khuynh Diễm bấm chuông biệt thự, người giúp việc nhanh chóng chạy ra mở cửa.
"Chào tiểu thư..." Người giúp việc lễ phép cúi đầu, chợt ánh mắt nhìn đến con chó nhỏ trong tay Đường Bưu, liền vui vẻ reo lên.
"A! Tiểu thư thật sự tìm được Mật Đào rồi! Tiểu thiếu gia nhất định rất vui!"
"Gọi thằng nhóc đó đến ôm chó vào." Khuynh Diễm cười nhưng lòng đang sôi sục.
"Chuyện này... hay là tiểu thư ôm vào trong..." Người giúp việc e dè đề nghị.
"Không thể ra đây ôm vào?" Khuynh Diễm mỉm cười, giọng nói toát ra mấy phần mất kiên nhẫn.
Bắt ta đi tìm, còn muốn ta mang chó vào?
Cẩn thận ta lột da cả chủ lẫn chó luôn đấy!
Người giúp việc run rẩy, không dám yêu cầu thêm, vội vã chạy vào biệt thự gọi người. Vị tiểu thư này thật sự rất đáng sợ!
—
Đứa bé núng nính co người ngồi trên sofa, miệng khóc tu tu: "Mật Đào đi mất rồi! Mật Đào không cần Tiểu Trữ nữa, giống như ba ba cũng không cần Tiểu Trữ!"
"Ba sao lại không cần Tiểu Trữ, ba rất thương con mà." Người đàn ông ngồi bên cạnh xoa đầu đứa bé, giọng trầm trầm dịu dàng.
"Ba ba không ở nhà với Tiểu Trữ, ba ba không thương Tiểu Trữ!" Đứa bé quấy khóc lớn hơn.
"Ba có công việc, tối ba sẽ về với Tiểu Trữ." Người đàn ông nhẹ giọng dỗ dành.
"Tiểu Trữ không chịu, không muốn..."
"Tiểu thiếu gia..." Người giúp việc tiến vào, lễ phép nói: "Mật Đào đã được mang trở về."
Đứa bé ngẩng đầu lên, hai mắt như phát sáng, vùng dậy khỏi ghế, chân béo múp míp khua nhau chạy ra cửa.
Người đàn ông đi theo phía sau, giang tay phòng ngừa đứa bé té ngã.
"Ẳng... ẳng..."
Thiếu nữ đứng trước cổng, môi cong mỉm cười, xinh đẹp rực rỡ.
Cô là khách nhân đang chờ đợi, nhưng tư thái tùy ý thản nhiên kia, cứ như cô mới là chủ nhân nơi này, mà còn là vị chủ nhân được vạn người săn đón.
"Nhóc con, đến ôm chó." Khuynh Diễm hất cằm ra hiệu cho đứa bé.
"A! Chị mang Mật Đào về rồi! Chị thật tốt!" Đứa bé nhảy cẫng lên, chạy tới bế Mật Đào trên tay Đường Bưu.
Đứa bé cười cực kỳ vui vẻ, gò má núng nính, hai mắt híp lại thành một đường cong cong.
"Chào cô, tôi là Lạc Kỳ, ba của Tiểu Trữ." Người đàn ông đi đến, lịch sự chào Khuynh Diễm: "Xin hỏi cô là..."
"Người qua đường." Xui xẻo bị con mi ép đi tìm chó.
Lạc Kỳ: "..."
"Xong việc rồi. Tạm biệt." Khuynh Diễm phất tay ra về.
Theo kinh nghiệm làm người tốt đến đau đầu kinh niên, còn ở lại dây dưa chắc chắn sẽ gặp phiền phức!
Khuynh Diễm quyết đoán dứt khoát rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!