Xe ô tô màu đen lái trên đường cao tốc đi thẳng đến sân bay, tốc độ xe rất nhanh, xe cộ chạy ào ào trên đường, nếu yên tĩnh thì có thể nghe thấy được tiếng Ngụy Thiệu và những người ở bên kia video đang thỉnh thoảng đối đáp bằng tiếng Anh.
Diệp Trăn biết tên tài xế kia đã làm gì đó lên phanh xe, cô nhìn đồng hồ, cách lúc xảy ra tai nạn xe chỉ còn có mười lăm phút.
Mà vào giờ phút này, một dấu đếm ngược đột nhiên xuất hiện ở góc trên bên phải của mắt cô: 00: 14: 59.
Diệp Trăn biết, chỉ khi nguyện vọng cuối cùng của ký chủ được thực hiện thì cô mới có thể được "Hư vô" giao cho một loại sức mạnh nào đó.
Giống như bây giờ, moik giác quan bình thường của cô lại đột nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng chiếc xe đang lung lay sắp đổ, cảnh báo màu vàng sắp tan vỡ, mà cô phải làm cho Ngụy Thiệu rời đi trước khi xe tan vỡ.
Cô đè ngực xuống, thời gian càng gần thì cô càng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau đớn mà kí chủ để lại, cũng như tình yêu thầm kín mà cô ấy đã dành cho Ngụy Thiệu, cô không khỏi ho khan hai tiếng, mặt lộ vẻ khó xử nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trợ lý Diêu nhìn cô, thầm hỏi cô có sao không?
Anh ta không dám lớn tiếng vì sợ quấy rầy đến công việc của Ngụy Thiệu.
Diệp Trăn gật đầu nói nhỏ: “Anh có thể lái chậm hơn được không?”
Trợ lý Diêu thực sự đã giảm tốc độ của xe lại, nhưng chỉ vì lần giảm tốc độ này mà Diệp Trăn đã cảm thấy xe còn rung chuyển hơn vừa rồi, chuyển từ màu vàng sang màu đỏ.
Anh ta tựa hồ như còn nhíu mày nói thầm điều gì đó, cảm thấy xe có gì đó không ổn, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều về điều đó bởi vì anh ta cảm thấy không có gì có thể xảy ra cả.
Đếm ngược: 00: 11: 30
Diệp Trăn vẫn luôn ấn ngực cố đè nén sự khó chịu, Ngụy Thiệu nâng mắt lên nhìn về phía ghế phụ, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy một chút vết tích trên góc áo của người phụ nữ.
Anh nhịn không được nhíu mày, phân phó trợ lý Diêu: “Lái xe chậm một chút.”
Xe vốn dĩ đang ở tốc độ cao nên dù có chậm đến đâu thì cũng không thể chậm hơn 60 dặm.
Giọng Diệp Trăn yếu ớt nói: “Thực xin lỗi Ngụy tổng, có thể là tôi bị say xe, tôi rất muốn nôn…… Anh có thể dừng xe lại một chút có được không?”
Vốn dĩ là cô chỉ muốn tìm một cái cớ để dừng xe lại và giảm tốc độ xuống vài lần, dù có phanh gấp và tông trúng thì cũng không thể nào đụng ra mạng người được, tuy nhiên, có lẽ là vì “Hư vô” muốn cô được hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn và trông càng chân thật hơn nên khi cô vừa nói xong thì dạ dày của cô lập tức cuồn cuộn dâng lên như nước, khó chịu đến mức khiến cô che miệng lại nôn khan một trận!
Muốn mạng mà! Như vậy thật thành……
Trợ lý Diêu có chút ngoài ý muốn, anh ta nhớ rõ là Diệp Trăn không bị say xe, tại sao bây giờ lại đột nhiên say xe rồi?
Ngụy Thiệu lập tức nói: “Dừng xe.”
Đếm ngược: 00: 08: 46
Diệp Trăn nhẹ nhàng thở ra, hơi thở thoi thóp ghé vào bên cửa sổ xe.
Nhưng mà xe cũng không dừng lại ngay lập tức, Ngụy Thiệu nhíu mày lặp lại: “Dừng xe!”
Lại nghe trợ lý Diêu cả kinh nói: “Ngụy tổng, không phải là tôi không dừng lại, phanh xe hình như bị hỏng rồi, không dừng được nữa!”
Một lát: “Ngụy tổng, phanh này thật sự không nhạy!”
Diệp Trăn kéo phanh tay gần như ngay lập tức, đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Ngụy Thiệu, cô nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc đông lạnh của người đàn ông, thân thể anh đang nghiêng về phía trước, động tác cũng giống như cô nhưng chậm hơn cô một bước, bàn tay to đè lên bàn tay nhỏ bé của cô kéo phanh lại, Diệp Trăn nói: “Ngụy tổng ngồi đi ——”
Tốc độ xe bị mất khống chế, thân xe rung động, trợ lý Diêu gắt gao giữ chặt tay lái lại, hoảng sợ kinh hoảng!
Xong rồi xong rồi, hôm nay muốn anh ta ở chỗ này!
Ngụy Thiệu nhanh chóng đưa ra quyết định, một tay nắm lấy tay lái, lao vào trong làn đường khẩn cấp——
Một tiếng nổ lớn ——
Xe hơi màu đen tông vào trong lan can phòng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!