Thật ra ký chủ không sợ bị phát hiện, mà điều cô sợ nhất chính là sẽ làm cho giáo viên và gia đình đặt nhiều kỳ vọng vào cô bị thất vọng.
Những tiếng thở dài và ánh mắt thất vọng mới chính là những mũi tên sắc bén thực sự.
Diệp Trăn nhìn Lý Đào nói: “Tôi không đồng ý.”
Lý Đào sửng sốt, tựa hồ như đang hoài nghi lỗ tai của chính mình: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói là tôi không đồng ý với đề nghị của cậu, cậu muốn nói cho giáo viên thì cứ nói đi, cậu muốn như thế nào cũng được.”
“Diệp Trăn, có phải cậu không muốn học nữa hay không?”
“Cậu ngốc à? Thành tích của tôi tốt như vậy, mà nhà trường lại còn cho tôi
rất nhiều ưu đãi để bồi dưỡng tôi, nên bọn họ sẽ không đuổi tôi đâu,
nhiều nhất là chỉ phê bình tôi một chút thôi. Phê bình một chút cũng
không có gì cả, đến lúc đó thì Đường Trạch chắc chắn cũng sẽ bị phê bình cùng với tôi, chúng tôi có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, chúng tôi
sẽ không làm những chú chim nhỏ tự bay đi khi thảm họa ập đến.”
“……” Lý Đào nhất thời không biết nên nói gì, “Cậu không biết gia đình của
Đường Trạch làm nghề gì hay sao? Gia đình anh ấy khẳng định sẽ coi
thường một học sinh nghèo khó như cậu, nếu như gia đình anh ấy mà biết
cậu dụ dỗ Đường Trạch, làm chậm trễ việc học của anh ấy thì bọn họ nhất
định sẽ tạo áp lực cho cậu, đến lúc đó cậu cũng đừng nghĩ ba mẹ cậu sẽ
được sống tốt!”
“Chỉ là một câu chuyện tình yêu nhỏ mà thôi, còn
không phải là chuyện kết hôn nữa.” Diệp Trăn càng không thèm để ý, “Hơn
nữa tôi học giỏi hơn Đường Trạch, nên rõ ràng là anh ấy đã làm ảnh hưởng đến việc học của tôi, còn thường xuyên chiếm dụng thời gian của tôi cho những buổi hẹn hò, mà tôi vẫn còn chưa ghét bỏ anh ấy đâu.”
Lý
Đào chưa bao giờ thấy người nào vừa mặt dày lại vừa kiêu ngạo giống như
Diệp Trăn, trước đây cô đã nghĩ cô ta rất lương thiện và dễ bị bắt nạt,
nhưng ai ngờ công phu mồm mép của cô ta lại trơn tru đến thế!
Diệp Trăn nói: “Xem ra chúng ta đã không thể đạt được sự đồng thuận, vì vậy tôi sẽ đi về trước.”
Trong cơn giận dữ, Lý Đào đã xông lên kéo Diệp Trăn lại.
Đường Trạch đang xoa dịu tâm trí nhỏ bị mọt sách hành hạ ở trong chăn, một
tên ăn chơi trác táng nào đó vừa mới trở về sau buổi hẹn hò ở rừng cây
nhỏ, thấy Đường Trạch đang trùm ở trong chăn nên liền lấy làm lạ mà hỏi: “Ngũ thiếu lại làm sao nữa vậy?”
Hướng Sơn và Lưu Hướng Dương
đang ăn dưa đều yên lặng lắc đầu, sao mà bọn họ biết được làm thế nào mà mọt sách lại có thể làm cho kẻ bắt nạt nhỏ tức giận như vậy chứ.
“À đúng rồi, tớ vừa nhìn thấy Lý Đào và mọt sách.”
Hướng Sơn: “Lý Đào và mọt sách? Không phải là bọn họ nên ở ký túc xá hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!