Diệp Trăn hai mươi bốn tuổi, đây là năm thứ bảy của cô trong thế giới này.
Cô dự định sẽ tiếp tục làm việc trong một viện nghiên cứu khoa học sau khi lấy được bằng tiến sĩ, cô đã rất quen thuộc với nơi này, còn rất nhiều
cuộc thí nghiệm vẫn đang được thực hiện và căn bản là cô không thể bỏ
xuống được, số tiền thưởng mà cô đã nhận được trong những năm qua cũng
đủ để cho Diệp gia không lo cơm áo, thậm chí còn mua được một căn nhà
nhỏ và có một cuộc sống sung túc.
Cha Diệp cũng đã nghỉ việc ở
nhà xưởng, chuyển sang gác cổng ở một khu cộng đồng gần đó, lương thấp
hơn một chút nhưng cũng không mệt mỏi như công việc cũ, ở gần nhà, lại
là hàng xóm cùng chung quê nên có thể chiếu cố lẫn nhau. Mẹ của cô cũng
không cần phải vội vàng thêu thùa, đôi mắt bị tổn thương thì chỉ có thể
từ từ điều dưỡng lại.
Diệp Trăn sẽ về nhà vào mỗi dịp năm mới, và rời đi vào ngày mùng sáu tết. Hầu như năm nào mẹ Diệp cũng sẽ kể cho cô nghe về Đường Trạch, nói rằng ngay sau khi cô vừa rời đi vào năm mới
thì Đường Trạch sẽ đến để chúc tết, như thể anh đang tính thời gian để
cố tình tránh mặt cô, nhưng nếu như anh thực sự muốn tránh, thì tại sao
năm nào anh cũng đến? Dù sao thì hai người cũng đã chia tay mấy năm rồi.
Không chỉ vậy, anh còn mời các bác sĩ nổi tiếng ở trong nước đến để chữa trị
vết thương cho bọn họ, những vết thương không được điều trị vì thiếu
tiền đã được chẩn đoán và điều trị tốt nhất, điều dưỡng đến mức thân thể còn tốt hơn so với lúc trước rất nhiều, ngay cả khi trời mưa gió cũng
không còn cảm thấy đau nhức và khó chịu như trước nữa.
Trong hoàn cảnh như vậy mà anh vẫn có thể làm điều này vì cô, thật đúng là rất khó có được.
Bà nói với Diệp Trăn: “Không cần biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng thời gian dài như vậy cũng đã đủ để nhìn rõ tâm ý của một người.”
Diệp Trăn cũng không ngờ anh thật sự có thể kiên trì lâu như vậy.
Mẹ Diệp nói: “Mẹ và cha của con đều hy vọng con sẽ được hạnh phúc, chúng
ta già rồi, không thể đi cùng con cả đời, nếu như có người chăm sóc cho
con thì chúng ta mới có thể an tâm rời đi được. Qua đây, mẹ cho con cái
này.”
Bà kéo Diệp Trăn đi vào trong phòng ngủ, từ trong tủ lấy ra một bộ áo cưới màu đỏ: “Lúc trước con bảo mẹ dừng việc thêu thùa lại và nghỉ ngơi nhiều hơn, mẹ muốn nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên liền tính
muốn thêu cho con một bộ áo cưới, gần đây mới thêu xong, chờ khi con kết hôn mà mặc vào thì khẳng định là sẽ rất xinh đẹp. Tới năm sau mẹ lại
làm cho con một bộ váy cưới màu trắng, các con người trẻ tuổi không phải đều thích phong cách của phương Tây hay sao? Đến lúc đó con thấy thích
cái nào thì lại dùng cái đó.”
Diệp Trăn sờ sờ bộ áo cưới được
thêu thùa tinh xảo, từng đường kim mũi chỉ đều không thể bắt bẻ, “Cảm ơn mẹ, cái này rất tốt, con rất thích.”
Nhiều năm trôi qua, Diệp Trăn vẫn không quên Lý Đào.
Cô ta đã quỳ, nhưng lại không đạt được hiệu quả như cô ta mong muốn, chẳng lẽ cô ta còn thật sự cho rằng nếu như Diệp Trăn tha thứ cho cô ta thì
Lý gia có thể trở lại như trước kia hay sao? Dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng là một con người tồi tệ, cho nên Đường gia sẽ không có khả năng để cho cô ta quá thân cận với Đường Trạch.
Vì để cứu Lý gia và được hỗ trợ về mặt tài chính, cô ta đã kết hôn với một tên nhà giàu phong
lưu khi còn chưa tốt nghiệp xong đại học, suốt ngày đánh nhau với kẻ thứ ba kẻ thứ tư, cuộc sống của cô ta rất ảm đạm, mấy năm nay còn có vài
lần bị sảy thai nên thân thể đã bị tổn thương, muốn mang thai nữa là
điều rất khó khăn.
Nhà trai mượn chuyện này để ly hôn với cô ta,
Lý gia cũng không thể vực dậy được nữa, thậm chí cuối cùng còn bị người
ta thâu tính, sụp đổ hoàn toàn.
Bây giờ Lý Đào và Diệp Trăn khác nhau như trời với đất.
Sau vài lần gặp nhau, cô vẫn đi đến một bên, không cần cô làm gì thì Lý Đào cũng đã sống trong đau khổ rồi.
Cô vẫn ở nhà cho đến ngày mùng sáu Tết, mua vé máy bay đi về phía Bắc, các loại nghiên cứu trong phòng thí nghiệm khiến cho cô phải suy nghĩ rất
nhiều, đầu óc bị chiếm giữ bởi các loại dữ liệu phức tạp.
Mãi cho đến một ngày, viện nghiên cứu có thêm một thực tập sinh —— Hướng Sơn.
Cô còn tưởng Hướng Sơn sẽ kinh doanh, nhưng không ngờ anh ta lại vào viện
nghiên cứu khoa học giống như cô, anh ta cũng không cảm thấy ngoài ý
muốn chút nào, cười nói: “Không nghĩ hồi cấp ba đã bị cậu nghiền áp rồi
mà bây giờ qua 6 năm vẫn còn phải đi theo cậu học tập. Năm đó, sau khi
cậu thi vào đại học, ngũ thiếu cũng dường như phát điên mà đọc sách học
bài, đến một hai giờ sáng mới đi ngủ, rồi lại thức dậy trước khi trời
gần sáng, thật vất vả mới có được kỳ nghỉ nhưng lại bị ném đi thực tập…… Vốn dĩ tôi cũng chỉ là một tên lưu manh, nhìn cậu ấy như vậy, tôi liền
nghĩ học đi học đi, không nghĩ tới cứ như vậy mà học. Khi ngũ thiếu trở
thành người đứng đầu trong giới chính trị, thì tôi vẫn không giỏi cho
lắm, không thể phân cao thấp……”
Anh ta bỏ tay ra, vỗ vào áo blouse trắng trên người.
Là đàn anh và là bạn cùng lớp, Diệp Trăn mời Hướng Sơn dùng bữa trong nhà ăn và lắng nghe những kỷ niệm của anh trong quá khứ.
“Diệp Trăn, cậu vẫn không muốn tha thứ cho ngũ thiếu vì việc cá cược hay sao?”
Diệp Trăn ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Anh ấy kêu cậu tới hỏi?”
“Không phải, là do chính tôi muốn hỏi. Lúc trước chúng tôi đã tự trách mình vì lỡ lời nói sai, vốn dĩ lúc ấy thời gian đánh cược đã trôi qua rất lâu
rồi, ngũ thiếu cũng không cho chúng tôi nhắc lại nữa, có thể thấy rằng
cậu ấy thật sự thích cậu, ở bên cậu không phải là vì cá cược, không nghĩ đến chuyện muốn chia tay với cậu. Vẫn là chúng tôi sai, nếu không thì
nhất định bây giờ các cậu vẫn rất tốt……”
“Cũng không chắc, có lẽ chúng tôi vẫn sẽ chia tay.”
“Làm sao có thể, ngũ thiếu thích cậu như vậy, qua ngần ấy năm vẫn chưa bao giờ quên!”
Diệp Trăn cười cười: “Không chừng là tôi không thích anh ấy nên mới chia tay thì sao?”
…… Sau vài năm, ngay cả những nghiên cứu cao quý cũng không thể thanh lọc được sự cặn bã?
“Sẽ không, tôi tin cậu không phải là người như vậy!”
Diệp Trăn nói: “Quả nhiên là anh ấy kêu cậu tớil.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!