Thẩm Ngọc có một giấc mơ, trong giấc mơ có hai con chó nhỏ màu vàng đuổi theo anh và gọi anh là cha, anh liều mạng chạy nhưng vẫn không chạy
được, đứa lớn kia cứ chạy vòng vòng quanh anh và nói: “Cha, tại sao cha
lại không quan tâm chó?”
Còn đứa nhỏ thì chỉ cắn ống quần anh: “Cha, cha không yêu bé chó hay sao?”
“Ba ba, ba ba……”
“Ba ba, nhìn chó đi……”
Làm anh sợ tới mức trực tiếp bừng tỉnh từ trong mộng, vừa tỉnh lại thì thấy người phụ nữ đang nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, cô ghé đầu nằm
trước gối, vui vẻ nói: “Đại soái, anh đã gọi bé chó của chúng ta khi
đang nằm mơ đấy!”
Cô tỏ vẻ ngượng ngùng: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ sinh cho anh một bé chó chắc nịch.”
Thẩm Ngọc: “……” Đau đầu.
Anh xoa trán, lần này anh rất kiên quyết, không còn thông cảm cho phụ nữ
mang thai có dấu hiệu sẩy thai cần phải an tâm nghỉ ngơi nữa, “Không,
tên chó không tốt.”
“Chó không tốt hay sao?” Diệp Trăn rất khổ
sở, ánh mắt tối sầm xuống, lông mày nhíu lại, bởi vậy nên trông có chút
đáng thương, “Đại soái, anh không thích bé chó à?”
Tuy người phụ
nữ này không có văn hóa, nhưng cô lại sinh ra được một khuôn mặt xinh
đẹp động lòng người của Trương Sở Sở*, một đôi mắt đen láy như chứa cả
bầu trời đầy sao sáng ngời, khi chớp mắt nhìn ai đó, đôi mắt của cô sẽ
ươn ướt như một con mèo sữa nhỏ, hơn nữa mấy tháng trời nuôi dưỡng tốt
lại càng thêm hấp dẫn mê người, giờ phút này, tóc cô xõa xuống nhíu mày
nhìn anh, vô cớ thêm một loại mê hoặc phong tình.
*1 diễn viên người Trung
Nếu là khi khác, anh nhất định sẽ ở trên, nếu là chuyện khác, anh nhất định sẽ đồng ý, dù sao thì anh cũng luôn đối xử hào phóng với phụ nữ, chỉ
cần không phạm phải sai lầm gì lớn, thì anh sẽ một mắt nhắm một mắt mở
cho qua, chỉ là "con chó" này……
Nghĩ đến giấc mộng kia, thật ra
anh lại có chút sợ hãi, âm thanh vững vàng nói: “Đặt tên là chuyện lớn,
nhất định phải có liên quan đến ngày sinh bát tự, cũng không biết trong
bụng em là nam hay là nữ, nếu như là con gái thì sẽ không thích hợp.”
Diệp Trăn: “Sao lại không thể? Chúng ta chỉ lấy biệt danh thôi mà, không cần phải để ý nhiều như vậy, hơn nữa cha em còn nói đặt tên con chó cho con là rất phổ biến!”
“……”
Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai đang
biến thành màu đen của người đàn ông, hoàn toàn không để ý chút nào: “…… Nếu không con trai thì gọi là con chó anh, con gái thì gọi là con chó
em?”
Thẩm đại soái nhíu mày, tự nhủ mình không cần phải chấp nhặt với một người
phụ nữ đang mang thai không có học như cô, cô chưa từng đọc sách, với
một cô gái ở nông thôn, chẳng lẽ còn có thể hy vọng xa vời rằng cô sẽ
nghĩ ra một cái tên tuyệt đẹp hay sao?
Nhưng không ngờ là cô lại thô tục như vậy……
Ai ngờ khi anh vừa dứt lời, bên kia liền chớp động hai mắt, ứa nước mắt
nhìn anh: “Đại soái, anh thật hung dữ, anh không thích bé chó hay sao?”
Được rồi, còn chỉ trích anh hung dữ nữa.
Thật đúng là không ai dám nói như vậy với anh, lúc trước cô chỉ là một con
người nhát gan rụt rè, hướng nội ngại ngùng, nhưng không ngờ bây giờ có
con rồi thì lá gan của cô lại lớn hơn, nói cũng nhiều hơn, còn ngốc hơn
trước.
Anh nghiến răng nghiến lợi cười khẽ một tiếng, nhéo cái má non mềm trắng nõn của người phụ nữ: “Không thích, trừ bé chó ra thì cái gì cũng đươc.”
Diệp Trăn vẫn rất chú ý đến ý kiến của anh, cô
uể oải thở dài, nằm xuống bên cạnh anh rầu rĩ không vui, lo lắng sốt
ruột, “Nếu như đại soái không thích thì đành bỏ vậy…… Nhưng mẹ em nói
gọi con là con chó thì mới nuôi tốt được, em sợ con của chúng ta……”
Thẩm Ngọc nghĩ rằng cô sốt ruột cũng là vì yêu con, vỗ đầu người phụ nữ,
nói: “Có tôi ở đây thì làm sao có thể xảy ra chuyện? Em đừng lo lắng.”
Giọng điệu khinh cuồng, có sự kiêu ngạo vì đã tính sẵn trong lòng.
Cô lập tức vui vẻ ôm lấy cánh tay người đàn ông: “Dạ, em tin anh, đại soái thật tốt!”
Nhớ kỹ anh rồi thì hãy mau quên bé chó đi!
Anh nhắm mắt lại ừ một tiếng, thân thể người phụ nữ mềm mại thơm tho, anh
tùy ý di chuyển, xoay người đè ép lên người cô, cô biết nghe lời phải
câu lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: “Đại soái, đại phu nói không thể.”
Anh ừ một tiếng, lôi kéo tay người phụ nữ nắm lấy vật của mình.
Thời điểm vui vẻ, anh nghe cô nói: “Đại soái, anh không thích bé chó, vậy em lại nghĩ một tên khác có được không?”
Anh muốn nói không tốt, trình độ đặt tên của thất học anh không dám khen
ngợi, rõ ràng tên của cô chính là Diệp Trăn Diệp Trăn kêu đến thật dễ
nghe, vậy mà cô lại muốn gọi con trai mình là chó, nhưng bị tay cô siết
chặt, anh thống khoái ừ một tiếng, hít một hơi, cảm thấy giờ khắc này,
dù người phụ nữ này có muốn sao trên trời thì anh cũng có thể hái xuống
cho cô!
“Tay em đau quá, cha bé chó……”
“……!!!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!