Nguyện vọng cuối
cùng của ký chủ: Một, bảo vệ sự an toàn cho đứa trẻ, để đứa trẻ được
Thẩm Ngọc yêu thích, lớn lên dưới sự giáo dục của Thẩm Ngọc. Chứ không
phải là bị người ta lén ném ra ngoài đường giống như kiếp trước, rồi
cuối cùng lại bị người ta bắt mất, từ nhỏ đã thấy chướng mắt, nhận hết
cực khổ, sống tầm thường cả đời rồi chết sớm.
Đối với sự lưu
luyến và biết ơn của ký chủ dành cho Thẩm Ngọc thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi cô lại có một di nguyện như vậy, hơn nữa sau khi cô trải qua khoảng thời gian nỗ lực chăm chỉ này, biểu hiện của Thẩm Ngọc dành
cho đứa con chưa chào đời của cô đã khác hơn so với kiếp trước, mà một
khi đứa trẻ này được sinh ra, cô sẽ không để cho người khác nuôi nó,
ngay cả lão phu nhân cũng không được, kể từ đó, thanh danh không có học
của cô đã trở thành một chướng ngại vật.
Mà Thẩm Ngọc lại là
người cầm quyền, trời sinh tính đa nghi, sớm đã điều tra rõ ràng về gia
thế của ký chủ, nên nếu như cô lại tự nhiên biết chữ và đọc sách thì hậu quả sẽ rất là đáng sợ.
Mà cái lý do này lại vừa lúc —— đọc sách để được đại soái yêu thích.
Cô ôm anh, nghiêm túc nói: “Đại soái, nếu như em học thêm một vài chữ thì anh sẽ thích em nhiều hơn có đúng không?”
Thẩm đại soái nhìn người phụ nữ đang mòn mỏi chờ mong anh và nhìn anh đầy hy vọng, anh cúi đầu hôn lên khóe mắt ướt át của cô, đồ ngốc, cô cho rằng
nếu như cô biết thêm một vài chữ thì anh sẽ thích cô hay sao? Quả thực
là người si nói mộng!
Nhưng vì tấm chân tình của cô gái ngốc này đối với mình nên anh vẫn mời một người thầy đến để dạy học cho cô.
Anh nhàn nhạt cong môi: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”
Diệp Trăn giật mạnh quần áo của anh, giọng nói đáng thương vô cùng: “Đại soái, cầu xin anh!”
Không biết tại sao, Thẩm đại soái vừa mới bị tích tụ đọng trong lồng ngực lại cảm thấy cả người thoải mái vào giờ phút này, chuyện gì cũng chưa xảy
ra, anh ôm cô gái ngốc kia nằm xuống dưới chăn bông, vỗ nhẹ lên đầu cô,
nói: “Ngủ đi.”
“Đại soái……”
“Ngủ, ngày mai lại nói.”
“Đại soái……”
Cô không thể ngủ được, cô kéo quần áo của người đàn ông và chọc vào vai
anh, nhưng anh vẫn không để ý tới cô, cô tức giận đến mức quay lưng về
phía anh rồi ngủ thiếp đi.
Trong đêm tối, Thẩm đại soái lại đột
nhiên mở mắt ra, đuổi theo ôm lấy cô gái ngốc kia vào trong ngực, vươn
bàn tay qua sờ bụng cô, con trai à, nhìn mẹ con ngu ngốc như vậy, con
đừng bao giờ học theo mẹ con nhé! Nếu không thì khi con lớn lên nhất
định sẽ không lấy được vợ!
—— Có thể tìm được một người đàn ông
bao dung cho cô gái ngốc giống như anh thì chỉ có một người duy nhất
trên thế giới này là anh.
Anh đọc thầm một hồi, sau đó bắt tay chuyển qua chỗ mập mạp bên trên rồi ngủ gật ôm lấy nó.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trăn bị người đàn ông đánh thức, cô vừa mở mắt ra đã
nhìn thấy người đàn ông đẹp trai trước mặt, khuôn ngực anh rộng lớn, làn da màu lúa mạch trần trụi vô cùng gợi cảm, còn có vết sẹo tượng trưng
cho sự chiến thắng kia, nó có thể khiến cho lòng người dâng trào.
Ở đây mập mạp, chắc chắn sẽ rất thoải mái khi sử dụng.
Sáng nay, Thẩm đại soái sảng khoái rời khỏi Tây Uyển, còn đặc biệt phân phó
quản gia: “Tìm một con chó cái cho Đại Hoàng, phải xinh đẹp một chút,
thông minh một chút.”
Sẽ có một chú chó thông minh và xinh đẹp trong tương lai.
Nếu không thì làm sao có thể nâng đỡ được chỉ số thông minh của con trai anh?
Sau đó anh lại giải thích rằng tất cả những tin tức từ bên ngoài về việc
anh sẽ giải tán hậu viện để kết hôn với nhị tiểu thư của Vệ gia phải
được dừng lại, con trai anh cũng đã có rồi, chẳng lẽ lại muốn anh đuổi
mẹ của nó đi? Nếu như anh đuổi đi thì cô gái ngốc kia chắc sẽ khóc đến
chết mất, còn phải thích đọc sách vì muốn anh yêu cô nữa chứ!
Quản gia nhìn Thẩm đại soái, đồng ý.
Thật ra anh ta còn cho rằng Thẩm Ngọc sẽ giải tán hậu viện vì để cưới Vệ
Lam, dù sao thì những người phụ nữ ở hậu viện này mỗi người đều giống
với Vệ Lam một ít. Hiện tại xem ra, có vẻ như lại không phải như vậy?
Cuối cùng, Thẩm đại soái đã nhờ một vị giáo viên nữ tới để dạy cho mợ sáu cách đọc sách và viết chữ.
Tìm chó cái thì còn tính là chuyện bình thường, nhưng tìm một người dạy cho mợ sáu cách đọc sách và viết chữ thì lại không phải là chuyện bình
thường!
Quản gia do dự một chút: "Cái này..."
Thẩm Ngọc
không thích quyết định của mình bị bác bỏ: “Đi, tìm một giáo viên tốt
nhất, nhân tiện đưa một ít bút, giấy và mực trong văn phòng tứ bảo của
tôi cho mợ sáu đi.”
Lão phu nhân biết được chuyện này cũng kinh
ngạc không thôi, tuy rằng phụ nữ đọc sách không phải là chuyện không
thể, nhưng Diệp Trăn lại chính là người thiếp mà bà đã mua được gần nhà, cho nên cô chỉ cần yên tâm sinh con và hầu hạ đại soái là được rồi, còn học cái gì tự đọc sách cái gì chứ?
Bà cho người đi gọi Diệp Trăn tới, hỏi cô tại sao lại ầm ĩ muốn đọc sách?
Diệp Trăn không sợ lão phu nhân hỏi chuyện hoặc là tra hỏi không chính xác,
buổi sáng lúc Thẩm Ngọc rời đi đã nói, cô đừng bao giờ nói mình đọc sách là vì anh, mà phải là vì con trai anh, chờ sau này con lớn lên và bắt
đầu học chữ, hỏi cô cái gì cô cũng không trả lời được, vậy thì không
phải là sẽ làm cho con trai chê cười cô hay sao?
Điều quan trọng
nhất là: “Là một người mẹ, con phải làm một tấm gương tốt cho con trai
của mình, tuy rằng đại soái có thể bảo vệ cho con trai cả đời không lo
lắng, nhưng con vẫn hy vọng sau khi con trai con lớn lên thì nó có thể
chia sẻ mọi phiền muộn với đại soái, là một người có động lực, làm vẻ
vang cho Thẩm gia!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!