Hôm nay Thẩm đại soái rất vui vẻ, anh uống có chút say, Diệp Trăn đang
dỗ con ở trong phòng, thay cho nó một bộ trang phục màu đỏ thẫm thành
một bộ đồ ngủ trắng tinh thuần khiết, hôm nay con chó rất hưng phấn, nó
được gặp rất nhiều người và nhận được rất nhiều quà, buổi tối thì cười
ha hả bắt đầu làm loạn, dù cô có làm như thế nào thì nó cũng không ngủ,
cô chọc cho khuôn mặt nhỏ của nó cười ha hả, “Ngoan ngoãn nghe lời, ăn
no ngủ ngon thì mới có thể mau lớn được.”
Con chó cười khanh khách, bắt lấy ngón tay của Diệp Trăn bỏ vào trong miệng, làm cho Diệp Trăn nở nụ cười.
Bà vú ở bên cạnh nói: “Mợ sáu đi nghỉ ngơi trước đi, đã có chúng tôi trông coi đại thiếu gia rồi ạ.”
Diệp Trăn nói: “Đại soái đâu?”
Tiểu Cúc nói: “Đại soái đang tiếp khách ở ngoài sảnh, nói là bảo mợ đi nghỉ ngơi trước, không cần chờ ngài ấy làm gì.”
Diệp Trăn ừ một tiếng: “Mọi người cũng nghỉ một lát đi, tôi sẽ ở đây chơi với con trai, đại soái về thì đến gọi cho tôi.”
Hai bà vú và Tiểu Cúc cùng nhau đi ra ngoài.
Diệp Trăn dỗ con ngủ, rồi chính cô cũng ngủ thiếp đi ở bên cạnh, mãi cho đến đêm khuya tĩnh lặng, cô mới cảm thấy mình bị người khác bế lên, hơi thở quen thuộc làm cho cô nép vào trong vòng tay của anh, trên người anh
còn có mùi rượu thơm nhàn nhạt khiến cho người ta say, nhỏ giọng lẩm
bẩm: “Đại soái đã về rồi, anh uống bao nhiêu vậy?”
Người đàn ông ừ một tiếng, ôm cô trở về phòng, “Uống vài ly, không có say.”
Diệp Trăn bị đâm đến mức hoàn toàn tỉnh lại trong bồn tắm, cô dựa vào khuôn
ngực rộng lớn và gợi cảm của người đàn ông, bám vào bờ vai rắn chắc của
anh, bị anh đâm từng chút từng chút một, cho dù anh có hiếm khi dịu dàng thì anh vẫn rất dũng mãnh như cũ, cô đã phải mất rất nhiều sức lực thì
mới có thể kiên trì cho đến khi anh kết thúc……
Thẩm Ngọc thích
Diệp Trăn không còn chỗ nào khác để dựa vào ngoài anh, anh sờ sờ đầu cô, “Đồ ngốc nhỏ, nếu như mỗi ngày em đều làm cho tôi vui vẻ, thì mỗi ngày
tôi sẽ thích em nhiều hơn một chút. Có được không?”
Diệp Trăn
kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô vốn đã không còn sức lực nhưng giờ
phút này lại tràn đầy sinh khí: “Đại soái nói thật không?”
“Đương nhiên, đại soái của em không bao giờ nói dối.”
Cô vui mừng ôm anh, “Ừm, em nhất định sẽ làm cho đại soái vui vẻ mỗi ngày. Đại soái, anh thật tốt!”
Thẩm Ngọc khịt mũi, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Nếu như có một ngày tôi làm chuyện xấu thì em vẫn cảm thấy tôi tốt hả?”
Diệp Trăn suy nghĩ một chút, nói: “Đại soái sẽ làm chuyện xấu?”
Anh nhịn không được cười lạnh, đẩy cánh tay của cô ra: “Quả nhiên là người đã đọc sách, sẽ còn vòng vo cùng với tôi.”
Diệp Trăn lạnh cả người, lại nhào tới ôm anh một lần nữa, anh không tình
nguyện lại muốn đẩy cô ra, cô ôm như thế nào cũng không buông tay:
“Không phải đâu, em biết nếu như đại soái thật sự làm chuyện xấu thì đó
chính là đại soái hư, nhưng cho dù đại soái có là đại soái hư thì em vẫn muốn như thế này, vĩnh viễn làm bạn với đại soái. Nếu như anh ngã xuống vào giờ phút này thì em sẽ đến và đồng hành với anh vào giây phút tiếp
theo.”
Thẩm Ngọc im lặng để cho cô ôm, lại nghe cô gái ngốc kia
nói một cách đáng thương: “Đại soái, Duệ Duệ của chúng ta có thể trở
thành một người tốt hay không? Em ở với anh thì tốt rồi, đáng lẽ Duệ Duệ cũng nên có sự sống của mình, em hy vọng con trai của đại soái sẽ là
một người đàn ông mạnh mẽ, không cần phải đi theo chúng ta chịu tội có
được không?”
Thẩm Ngọc: “……Bây giờ con chó đó đã là người quan trọng nhất ở trong lòng của em rồi nhỉ!”
“Không có không có, đại soái quan trọng nhất, Duệ Duệ chỉ quan trọng thứ hai!”
Anh cười lạnh, nâng eo người phụ nữ lên rồi bế cô trở về phòng ngủ, “Đồ ngốc, quỳ xuống, chổng mông lên.”
“Nếu như em dám ngất đi trước khi tôi đủ sảng khoái thì ngày mai tôi sẽ không thích em một chút nữa!”
“…………”
Cô đã nghe quá nhiều lời đe dọa như vậy, thật sự không có một chút lực uy hiếp nào.
Cô quấn mình trong chăn rồi trốn trong ổ chăn, cô nhìn anh chằm chằm bằng
đôi mắt đen xinh đẹp của mình, anh ho khan một tiếng, cảm giác như mình
đang bắt nạt một cô gái nhà lành, “Không thích quỳ thì cứ làm tư thế mà
em thích thích.”
Anh nhíu mày nhìn người phụ nữ yếu đuối, cô gái ngốc này sau khi sinh con
thì lại càng ngày càng khó chiều hơn, trước kia cô mang thai thì vẫn còn cho anh làm, nhưng bây giờ cô không còn mang thai nữa mà anh vẫn không
thể được sảng khoái mỗi đêm.
Không cần thì không cần.
Anh
lên giường, quả nhiên anh không di chuyển cô. Diệp Trăn theo thói quen
ôm cánh tay của anh, dựa vào vai anh nói: “Đại soái, ngày mai em đưa Duệ Duệ đi gặp lão phu nhân nhé?”
Thẩm Ngọc trầm mặc một lát: “Không cho tôi làm là vì muốn nói chuyện này với tôi à?”
Diệp Trăn cọ lên vai anh: “Có thể sao? Đại soái?”
Thẩm đại soái cười xấu xa sờ soạng cô một phen: “Đồ ngốc, hầu hạ đại soái
nhà em sảng khoái là đủ rồi, em muốn cái gì còn không phải là sẽ tùy
thuộc vào em hay sao?”
Thật là một người đàn ông rất háo sắc.
……
Khi Thẩm Ngọc rời giường thì Diệp Trăn cũng chống thân thể dậy, anh nhướng
mày kinh ngạc nhìn cô, có lẽ là cảm thấy mình đã xem nhẹ cô, Diệp Trăn
hung hắn liếc nhìn anh một cái, “Đại soái đã đồng ý rồi, anh đừng nuốt
lời đấy.”
Anh cười, phân phó quản gia chuẩn bị hành lý để đi thăm lão phu nhân, còn nói: “Mang theo con chó lớn đi nữa.”
Quản gia không khỏi bất ngờ trước “Con chó lớn”, thử hỏi: “Là muốn đón lão phu nhân trở về ạ?”
Thẩm Ngọc nhíu mày: “Bảo anh làm cái gì thì làm cứ cái đó, không cần tùy tiện suy đoán ý của tôi.”
Quản gia kinh hoảng rời đi.
Diệp Trăn tắm nước nóng xong rồi mới đi dùng bữa sáng, sau đó ôm con chó lớn như bé Phúc* ra ngoài đi gặp lão phu nhân, cô không có nhiều sức lực,
ôm đi được hai bước thì liền ném con chó lớn cho cha của nó, “Để cho ba
ba ôm nào, Duệ Duệ lại có vẻ nặng hơn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!